03.
Tôi đã đánh giá thấp mức độ trơ trẽn của nhà hàng xóm.
Họ thực sự đã gọi cảnh sát, vu khống tôi cưỡng hiếp con gái họ, thậm chí còn đổ vấy những vết thương cũ trên người em ấy là do tôi gây ra trong quá trình cưỡng hiếp.
Thời điểm họ vu khống trùng khớp với lúc em gái nhà hàng xóm đến gõ cửa nhà tôi. Vì vậy, khi cảnh sát đến, tôi lập tức nói rằng tôi đã nghi ngờ gia đình này từ lâu và đã giữ lại bằng chứng.
Cảnh sát lấy video của tôi, nói họ cần xác minh xem có dấu hiệu chỉnh sửa hay không, đồng thời yêu cầu Lâm Nhiễm Nhiễm đến bệnh viện để lấy bằng chứng.
Lâm Nhiễm Nhiễm đương nhiên không đồng ý.
Em ấy lúc thì nói mình đã tắm rửa sạch sẽ, lúc lại nói tôi đã dùng bao cao su, cuối cùng thì cuống cuồng nói năng lộn xộn cả lên.
Cảnh sát đã quá quen với những trường hợp như thế này, nhanh chóng đoán ra được chân tướng sự việc, thái độ với tôi cũng dịu đi.
Sau khi xem video, họ cảnh cáo gia đình kia không được báo cáo giả, quấy rối gia đình tôi nữa, nếu không sẽ bị xử lý theo pháp luật, rồi rời đi.
Điều này khiến gia đình Lâm Nhiễm Nhiễm tức điên.
Họ đã hy vọng cảnh sát sẽ bắt tôi đi để họ có cơ hội uy hiếp gia đình tôi.
Thế nhưng mặc dù cảnh sát đã rời đi, nhưng họ vẫn mặt dày trơ tráo gây sự.
“Mày dám hủy hoại danh tiếng của con gái tao như vậy, mày có còn là đàn ông không hả?”
Bố của Lâm Nhiễm Nhiễm chỉ tay vào tôi, hung hăng nói.
“Các người vu khống tôi cưỡng hiếp, bây giờ còn dám nói tôi hủy hoại danh tiếng con gái các người? Rõ ràng là các người đang hủy hoại danh tiếng của tôi mới đúng.”
“Mày nói cái gì? Đồ súc sinh mất dạy, tao nói cho mày biết, nếu mày không mang sính lễ đến cung kính rước Nhiễm Nhiễm về nhà, thì chuyện này chưa xong đâu!”
“Não các người bị úng nước à? Tự nhiên bám lấy tôi là sao, được! Tôi muốn xem các người định làm gì cho xong chuyện.”
“Mày còn dám cãi lại, ông đây sẽ giết chết cả nhà mày!”
Tôi không hề sợ hãi, ưỡn ngực lên nói: “Nào nào nào, tôi muốn xem ông định giết chúng tôi như thế nào đây.”
Kinh nghiệm kiếp trước đã dạy cho tôi biết gia đình này chỉ ăn cứng mà không ăn mềm.
Kiếp trước, tôi đã quỳ xuống cầu xin bọn họ ra mặt làm sáng tỏ sự việc, thế nhưng từng người bọn họ chỉ kiêu ngạo cười nhạo, vênh váo nói tôi phải đưa 30 vạn tiền sính lễ, sang tên nhà cửa, xe cộ cho hai vợ chồng già bọn họ, hơn nữa cả nhà tôi phải đến làm trâu làm ngựa cho họ thì họ mới cân nhắc làm rõ.
Vì vậy, nhu nhược là vô dụng, chỉ có cứng rắn mới khiến cho họ e dè.
“Mày dám nói chuyện với bọn tao như thế hả? Đồ súc sinh không biết điều. Tao nói cho mày biết, nếu mày không đưa cho bọn tao 30 vạn tiền sính lễ, rồi quỳ xuống cầu hôn con gái tao, thì tao sẽ cho cả nhà mày đẹp mặt! Nhìn mẹ mày bệnh tật như thế kia, nếu không đồng ý, tao sẽ chửi cho bà ấy lên cơn hen suyễn luôn, chết cũng mặc kệ!”
Mẹ của Lâm Nhiễm Nhiễm gần như phun nước bọt vào mặt tôi.
Tôi lặng lẽ tắt camera giám sát vừa lắp đặt, rồi đạp một cú vào bụng bà ấy: “Cút ngay cho tôi, nếu không tôi không đảm bảo mình còn có thể nói chuyện tử tế với bà nữa đâu!”
Bà ấy tưởng bà ấy chỉ đang đe dọa, nhưng tôi biết những lời bà ấy nói đã trở thành sự thật ở kiếp trước.
Khuôn mặt của mẹ tôi lúc lâm chung lại hiện lên trước mắt, lửa giận trong lòng tôi bùng cháy dữ dội.
Ba người này đúng là quen thói ức hiếp kẻ yếu, thấy tôi cứng rắn như vậy liền sợ hãi, lẩm bẩm vài câu rồi chạy vội về nhà.
Tôi biết chuyện này sẽ không thể nào kết thúc ở đây.
Dựa vào những gì họ đã làm ở kiếp trước, họ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Không có bằng chứng, họ cũng sẽ bịa đặt, tìm mọi cách để hắt nước bẩn lên người tôi.
04.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Nhiễm Nhiễm đã đăng bài trên mạng, nói mình bị hàng xóm cưỡng hiếp, sau khi báo cảnh sát, cảnh sát lại làm qua loa cho xong chuyện và từ chối xử lý.
Mẹ em ấy vì thương con gái mà tìm đến tận nhà để hỏi cho ra nhẽ nhưng lại bị đá mạnh một cái, hiện giờ vẫn nằm trên giường không đứng dậy được.
Kèm theo bài viết là hai bức ảnh, một bức là trên người em ấy đầy vết bầm tím xen lẫn chất lỏng màu trắng, bức còn lại là vết chân bầm đen trên bụng mẹ em ấy.
Chỉ có thể nói gia đình này thật sự quá liều lĩnh.
Con gái không tiếc lấy trinh tiết của mình ra làm con bài mặc cả, còn người mẹ cũng nhẫn tâm không kém.
Tôi biết rõ mình đã dùng bao nhiêu sức, tuyệt đối không thể gây ra vết thương nghiêm trọng như vậy được.
Khả năng duy nhất là sau khi họ về nhà đã tự đá thêm vào vết thương vài cái, mới có thể thành ra như bây giờ.
Tôi biết sự thật, nhưng những cư dân mạng khác lại hoàn toàn không hay biết gì.
Họ chỉ nhìn thấy một cô gái đáng thương, báo cảnh sát không được, đến nhà đòi lại công bằng còn bị trả thù dã man.
Trong phút chốc, mọi người đều rất đồng cảm với gia đình Lâm Nhiễm Nhiễm.
Đồng thời, tôi trở thành đối tượng bị mọi người lên án, ngay cả cảnh sát cũng không tránh khỏi bị nghi ngờ không bảo vệ quyền lợi của nhân dân, nhận hối lộ của tôi, mới muốn che giấu tội ác cho tôi.
Đối với việc này, tôi không hề hoảng loạn.
Kiếp này, gia đình Lâm Nhiễm Nhiễm, dường như vì mỗi bước đi của tôi đều không diễn ra theo như dự đoán của họ nên đã trở nên rối loạn.
Kiếp trước họ nào dám lôi cảnh sát vào.
Nhưng hiện tại, gia đình Lâm Nhiễm Nhiễm vẫn chưa hiểu hậu quả của việc vu khống cán bộ nhà nước.
Họ nhất mực cho rằng chỉ cần dư luận trên mạng đủ mạnh mẽ, thì cảnh sát nhất định sẽ cúi đầu, tôi nhất định sẽ bị bắt.
Đến lúc đó, họ muốn uy hiếp gia đình tôi thế nào cũng được.
Cả nhà họ như đã nắm chắc phần thắng, mang theo vẻ mặt tiểu nhân đắc chí ngang ngược đến nhà tôi: “Tình hình trên mạng bây giờ thế nào các người đều rõ rồi đấy. Tôi nói cho các người biết, bây giờ ba bốn chục vạn tiền sính lễ đã không đủ rồi, ít nhất phải đưa ra 100 vạn, không, ít nhất 200 vạn cho chúng tôi, coi như là phí dưỡng lão, chúng tôi mới cân nhắc cho các người cơ hội giảng hòa.”
“Chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói, anh làm như vậy, con trai tôi sau này biết sống sao?”
Mẹ tôi hoảng sợ, cung kính bưng trà đến trước mặt ba người họ.
Nhưng bọn họ lại càng thêm đắc ý, hất tay làm đổ cốc trà, nước nóng lập tức đổ lên người mẹ tôi.
“Tôi nói cho các người biết, ngoài đưa tiền ra, không thương lượng gì cả. Nếu không phải tại con trai các người thì danh tiếng của Nhiễm Nhiễm nhà chúng tôi cũng sẽ không bị hủy hoại đến mức này, các người phải chịu trách nhiệm.”
Tôi nóng máu liền chạy vào bếp lấy một con dao, xông về phía họ: “Các người dám đối xử với mẹ tôi như vậy à! Cùng lắm thì đồng quy vu tận!”