01.
“Cứu mạng, cứu tôi với.” Tiếng kêu khóc bên ngoài cửa ngày càng lớn, tôi chọn cách bịt tai làm ngơ.

Mẹ từ trong nhà bếp đi ra: “Nhà đối diện làm sao thế nhỉ? A Húc à, con đừng có dán mắt vào tivi nữa, ra xem sao đi kìa.”

“Không cần xem, không ch được đâu ạ.” Tôi găm một miếng dưa gang mẹ vừa cắt cho tôi.

Bố mẹ còn sống, cuộc sống an nhàn, những ngày tháng hiện tại thật tốt đẹp biết bao.

Tiếng khóc ở cửa vẫn chưa dứt, không chỉ càng lúc càng thảm thiết, thậm chí còn bắt đầu đập cửa nhà tôi.

“Ôi? Để tôi ra xem sao, nhà này làm sao thế, sao lại đánh con mình đến ch đi sống lại thế kia?” Bố tôi xắn tay áo định bước ra ngoài.

“Bố đừng đi.” Tôi đột nhiên nhận ra điều bất thường.

Hàng xóm đối diện và nhà tôi không có quan hệ quá thân thiết, chỉ là tình nghĩa xóm giềng xã giao mà thôi.

Kiếp trước, khi nghe tiếng khóc thét của con gái nhà hàng xóm - Lâm Nhiễm Nhiễm, tôi đã không chút do dự mà xông ra can ngăn hành vi bạo lực của bố mẹ em ấy.

Nhưng em ấy chẳng những không biết ơn, mà còn bám riết lấy tôi, nói rằng sở dĩ không muốn lấy lão già kia là vì đã yêu tôi, em ấy muốn cưới tôi, muốn sống với tôi cả đời.

Bố mẹ em ấy tán thành cả hai tay, nói chỉ cần tôi đưa 30 vạn tiền sính lễ là có thể lập tức tổ chức đám cưới cho chúng tôi.

Đề nghị hoang đường như vậy dĩ nhiên tôi không đồng ý.

Họ bèn thêm mắm dặm muối rồi đăng tải sự việc lên Douyin và Kuaishou, vu khống tôi và con gái họ yêu nhau đã lâu, giờ tôi vì muốn làm rể nhà giàu nên mới nhẫn tâm bỏ rơi bạn gái.

Con gái họ vì thế mà u uất, nhiều lần tìm đến cái ch, họ không muốn có thêm cô gái nào bị tôi lừa gạt nữa nên mới đứng ra vạch trần chuyện này.

Tôi đã cố giải thích rất nhiều lần nhưng chẳng có ai tin cả.

Có người hỏi: “Nếu anh không có lỗi với người ta trước, tại sao người ta lại vu khống anh? Hôm đó tại sao anh lại ra can ngăn? Chắc chắn là chột dạ rồi!”

Trong phút chốc, tôi và gia đình trở thành con bọ hôi bị cả cõi mạng ném đá.

Mẹ mất rồi, bố cũng đi rồi.

Tôi tuyệt vọng, nửa đêm phóng hỏa, cùng đồng quy vu tận với cả nhà bọn họ.

Giờ sống lại, tôi bỗng nhận ra điều bất thường.

Nhà trong làng san sát nhau, đâu chỉ có hai nhà chúng tôi và nhà đối diện.

Nhà đối diện với nhà tôi vốn không thân thiết, tại sao em ấy cứ khăng khăng đập cửa nhà tôi, mà bố mẹ đang đánh em ấy cũng không hề ngăn cản?

Tôi giữ bố lại, áp sát vào cửa nhìn qua mắt mèo.

Cả nhà họ vừa đánh nhau vừa nhìn chằm chằm vào cửa nhà tôi.

Bọn họ đang đợi tôi đi ra ngoài! Đây là một cái bẫy!

Tôi cười lạnh.

Cứ chờ đấy, kiếp này tôi không chỉ không ra cứu em ấy, mà còn là người sẽ đẩy bọn họ xuống địa ngục.

02.
Tiếng động bên ngoài nhỏ dần, cả ba người nhà họ thấy chúng tôi mãi không mở cửa cũng bắt đầu xì xào bàn tán.

Tôi nhìn khẩu hình, đại khái là đang nói “Không có ở nhà sao?”.

Không có tôi, một khán giả hay lo chuyện bao đồng, diễn xuất của họ cũng yếu dần.

Tiếng kêu gào của Lâm Nhiễm Nhiễm cũng không còn thảm thiết và vang dội như lúc trước nữa.

Thấy không có ai để ý, họ cũng không diễn nữa, rất nhanh chóng rút lui.

Lại khoảng mười lăm phút sau, em gái nhà hàng xóm Lâm Nhiễm Nhiễm, người vừa rồi còn bị đánh đến đứng không vững, lại đến gõ cửa nhà tôi.

Quả nhiên tình trạng thảm hại vừa rồi là giả vờ.

Tôi bật chức năng quay phim của điện thoại, nhét điện thoại vào túi áo, để ống kính có thể ghi lại rõ ràng nhất cử nhất động của em ấy.

Vừa mở cửa, em ấy liền nhào về phía tôi: “Anh ơi, cầu xin anh, cứu em với, bố mẹ em vì 10 vạn tệ tiền sính lễ mà muốn gả em cho lão già trong làng.”

Tôi nhanh nhẹn tránh né, rồi mới thong thả đáp: “Vậy thì em tự bàn bạc với bố mẹ em đi, nói với anh thì có ích gì?”

“Anh ơi, em biết, anh là sinh viên đại học danh tiếng, có lòng tốt, lại hiểu chuyện, anh nhất định sẽ giúp em khuyên bố mẹ em đúng không? Nếu anh không giúp em, em sẽ không còn đường sống nữa.”

Trong lòng tôi cười khẩy, không phải em ấy cho rằng tôi là sinh viên đại học, lòng đầy chính nghĩa, lại dễ nắm thóp nên mới giăng cái bẫy này chờ tôi chui đầu vào sao?

“Anh cũng không có cách nào, em không muốn lấy thì tự nói với gia đình mình đi, anh và em không thân, không giúp được gì cho em đâu.” Tôi cố tình nhấn mạnh hai chữ “không thân”.

Nhưng em ấy vẫn khăng khăng muốn tôi đến nhà em ấy khuyên can: “Anh ơi, nếu anh không giúp em, họ sẽ đánh ch em mất.”

Tôi nhẹ nhàng an ủi em ấy: “Yên tâm, em cũng biết, anh là sinh viên đại học danh tiếng mà, nếu em bị đánh ch, thì anh sẽ báo cảnh sát giúp em, cảnh sát nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em.”

Thấy tôi quyết không chịu nhượng bộ, em ấy dần mất kiên nhẫn, chửi bới tôi om sòm: “Vậy mà còn dám nói mình là sinh viên trường đại học danh tiếng, chẳng có chút lòng tốt nào, thấy em gái nhà hàng xóm sắp ch trước mặt mà cũng không thèm nhíu mày lấy một cái!”

Tôi làm theo ý em ấy, nhíu mày một cái: “Được thôi, giờ anh nhíu mày rồi nè, em hài lòng chưa?”

Em ấy bèn hậm hực bỏ về nhà mình.

Cuối cùng, nhìn em ấy đóng sầm cửa nhà mình lại, tôi mỉm cười.

Cứ đập đi, dù sao hỏng cũng không phải tôi bỏ tiền ra sửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play