5.
Chỉ vì một câu nói của Thẩm Yến khiến tôi đột ngột im lặng. Nghĩ đến dì Thu, tôi không thể thốt ra lời từ chối. Nhưng nếu phải kết hôn với Thẩm Yến như vậy, tôi thực sự không cam lòng.

Có lẽ anh ta nghĩ mình đã thuyết phục được tôi, nên thản nhiên nhìn tôi với vẻ đắc ý: "Nếu không có vấn đề gì, cứ quyết định vậy đi. Mẹ tôi rất thích em, mấy ngày này em nên dành nhiều thời gian bên bà ấy. Còn về cái gọi là bạn trai của em, không cần cũng chẳng sao. Dù gì thì, ai lại thật lòng thích em chứ?"

Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng hoài nghi về chính bản thân mình. Tại sao trước đây tôi lại thích một người như vậy?

Trong thế giới của anh ta, tôi chưa bao giờ có vị trí ngang hàng. Tôi cắn môi, nhìn anh ta đầy căm hận sau đó quay người bỏ đi. Ngày hôm đó, tôi và Thẩm Yến không vui mà chia tay.

Trong lòng tôi rối như tơ vò.

Buổi tối, Lý Diệu gọi điện và nhắn tin cho tôi. Tôi cầm điện thoại mà tay run rẩy, không dám bắt máy. Nhưng anh ấy vẫn kiên trì gọi mãi không ngừng.

Cuối cùng tôi nhắm mắt, tắt nguồn điện thoại. Tôi thực sự không biết phải nói với Lý Diệu thế nào.

Đêm đó, tôi nằm trên giường, nghĩ về tất cả những gì đã trải qua từ nhỏ đến lớn. Tôi mới nhận ra rằng mình chưa từng thực sự hạnh phúc.

Khoảng thời gian vui vẻ duy nhất trong ký ức của tôi chính là những ngày tháng đại học bên Lý Diệu, nơi tôi có thể sống là chính mình và không phải gồng gánh trách nhiệm hay bị áp đặt bởi bất cứ điều gì.

Nhưng còn dì Thu thì sao? Tôi phải làm sao đây?

Cả đêm tôi trằn trọc, không sao ngủ được.

Bên ngoài, tôi nghe thấy bố mẹ đang bàn bạc về đám cưới giữa tôi và Thẩm Yến. Trong từng câu nói đều là sự hài lòng dành cho anh ta. Nỗi chua xót trong lòng tôi càng dâng lên.

Trời vừa hửng sáng, tôi đã ra khỏi nhà chạy bộ. Tôi không thể ở trong căn nhà đó thêm một giây nào nữa.

Phòng khách yên tĩnh, tiếng đóng cửa cũng rất khẽ. Nhưng tôi không ngờ, vừa bước xuống lầu đã thấy một người đang đứng trước cổng.

Lý Diệu.

Anh ấy trông có vẻ mệt mỏi, trên người là bộ quần áo nhăn nhúm còn vương chút bụi bẩn. Có lẽ anh ấy đã vội vàng chạy đến đây suốt đêm.

Anh ấy trông rất lôi thôi, nhưng khoảnh khắc ấy tôi không còn nhịn được nữa. Nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Tôi nghẹn ngào, giọng nói run rẩy: "Lý Diệu, sao anh lại… đến đây?"

Anh ấy khàn giọng, trong tiếng nói còn lẫn chút uất ức: "Dao Dao, hôm qua em tắt máy không trả lời tin nhắn, cũng không nghe điện thoại. Anh lo quá, nên chỉ khi tận mắt thấy em bình an anh mới có thể yên tâm."

Tôi mím môi, cố kìm nén cảm xúc rồi kéo tay anh ấy đi về phía khách sạn: "Hôm qua nhà có chút việc, em quên sạc điện thoại nên hết pin thôi, không phải cố ý không nghe đâu."

Lý Diệu mỉm cười hiền lành, gật đầu: "Vậy thì tốt rồi, chỉ cần em không sao là được."

Tôi đã lừa dối anh ấy, tôi không nỡ buông bỏ sự dịu dàng này.

Vừa vào đến khách sạn, tôi không còn kìm nén được nữa mà lao vào vòng tay Lý Diệu, òa khóc nức nở: "Lý Diệu… Lý Diệu…"

Anh ấy vội vàng ôm chặt tôi, giọng đầy hoảng loạn: "Anh đây, anh đây, Dao Dao, đừng khóc nữa… Em nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì được không?"

Nhưng tôi chỉ có thể gọi tên anh ấy hết lần này tới lần khác, ngoài ra chẳng thể thốt ra được một lời nào.

Lý Diệu siết chặt vòng tay dịu dàng dỗ dành, nhưng khi thấy tôi khóc đến không thở nổi anh ấy luống cuống đến mức chẳng biết phải làm sao.

Cuối cùng, có lẽ không còn cách nào khác anh ấy liền ôm lấy tôi… và khóc theo.

Hơn nữa, anh ấy còn khóc to hơn cả tôi, khóc đến mức… bọt mũi cũng chảy ra.

Tôi sững lại trong giây lát, sau đó phụt một tiếng bật cười: "Lý Diệu, anh khóc cái gì chứ? Còn… còn chảy cả nước mũi nữa, nhìn mà ghê quá!"

Anh ấy vẫn ôm tôi miệng hừ hừ vài tiếng, rồi mới chịu lau sạch nước mắt và bọt mũi, chậm rãi nói: "Em đừng khóc nữa, nhìn em khóc anh sốt ruột lắm. Thà để anh khóc còn hơn."

Tôi bực mình đấm nhẹ vào người anh ấy: "Anh có biết câu ‘nam nhi không dễ rơi lệ’ không hả?"

Người gì đâu mà chẳng có chút hình tượng nào, thế mà vẫn có người tỏ tình với anh ấy ở trường cơ đấy.

Lý Diệu cười ha ha, ôm tôi chặt hơn, ánh mắt tràn đầy yêu thương: "Ở bên người mình thích thì cần gì hình tượng chứ? Trước mặt em, anh chỉ muốn là chính mình thôi."

Tôi nghe xong, lòng bỗng dưng chùng xuống, nước mắt lại không kìm được mà trào ra. Anh ấy là một người thẳng thắn và chân thành, còn tôi… chưa bao giờ dám thật lòng với chính mình.

Tôi nhìn người con trai trước mặt, nhìn nụ cười vô tư của anh ấy rồi bất giác nắm lấy tay anh: "Lý Diệu, anh đi thay quần áo đi. Chúng ta đi hẹn hò."

Anh ấy lập tức sáng bừng đôi mắt, vui vẻ như một đứa trẻ: "Được! Em chờ anh một lát!"

Nói xong, anh ấy nhảy chân sáo vào phòng tắm.

Chỉ còn lại tôi, đứng đó với trái tim nặng trĩu.

6.
Chúng tôi nắm tay nhau, bắt đầu buổi hẹn hò bằng một bữa sáng đơn giản.

Sau đó, tôi nhìn Lý Diệu cười nói: "Điểm đến tiếp theo, em muốn đi công viên giải trí. Anh phải mua kem cho em, xếp hàng giùm em, rồi còn phải chụp ảnh cho em nữa."

Giọng điệu tôi có chút nhõng nhẽo, nhưng Lý Diệu không hề từ chối mà ngược lại còn cười rạng rỡ: "Dao Dao, dù em không nói thì anh cũng sẽ làm mà. Đây vốn dĩ là điều anh nên làm."

Tôi hài lòng gật đầu, nhưng khi anh ấy quay người đi mua kem, khóe mắt tôi bỗng đỏ lên. Người con trai của tôi, rực rỡ và ấm áp đến vậy… Nhưng tôi lại không thể nào giữ được anh.

Ngồi trên tàu lượn siêu tốc, tôi hét lớn theo từng cú rơi tự do, nhưng trong lòng chỉ có một nguyện ước đó là mong rằng thời gian có thể dừng lại mãi ở giây phút này.

Nhưng… làm gì có chuyện nào thuận theo lòng người?

Điểm đến thứ hai của chúng tôi là rạp chiếu phim. Giống như mọi cặp đôi đang yêu, chúng tôi mua một hộp bắp rang bơ, tay trong tay bước vào rạp. Tôi phải thừa nhận rằng, tôi thật tệ.

Giữa không gian mờ tối và bầu không khí mơ hồ ấy, tôi không kìm được… khẽ hôn lên môi chàng trai của mình. Hàng mi của anh ấy khẽ run lên, nhưng lại ngoan ngoãn nhắm mắt, mặc cho tôi muốn làm gì thì làm.

Có lẽ, đó là sự bao dung của anh ấy, cũng là sự dịu dàng cuối cùng mà anh ấy dành cho tôi.

Bởi vì anh ấy không hề hay biết— tôi đã khóc.

Bộ phim kết thúc, chúng tôi ngồi thật lâu trên một chiếc ghế đá trong công viên. Lý Diệu nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, không nói một lời. Còn tôi, cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng, vẫn là anh ấy lên tiếng trước: "Điều anh sợ nhất… là em chẳng có chút tình cảm nào với anh. Nhưng bây giờ, anh vui lắm Dao Dao. Vì cuối cùng, anh cũng đã có một chỗ trong trái tim em."

Tôi nhìn anh muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ thấy anh cười nhẹ trong mắt còn vương chút bất lực: "Buổi hẹn hôm nay, anh rất vui. Nhưng em cứ lén khóc suốt, suýt nữa anh cũng không kìm được mà khóc theo. Hôm qua, khi anh không thể liên lạc được với em, anh đã nhận được một cuộc gọi từ người tên Thẩm Yến."

Tôi khựng lại.

"Anh ta nói anh ta là thanh mai trúc mã của em, bảo anh đừng làm phiền em nữa." Lý Diệu nhìn tôi, ánh mắt vừa kiên định vừa đau lòng.

"Nhưng Dao Dao à… Anh sao có thể cam tâm chứ?" Nghe đến đây, Lý Diệu cúi đầu giọng nói bắt đầu nghẹn lại: "Anh sao có thể cam tâm chứ? Cô gái mà anh thật lòng yêu thương, lại nói không cần là có thể buông bỏ sao…"

Tôi nhìn anh, nước mắt cũng không kìm được mà tuôn rơi.

Anh ấy nói đã nhận được điện thoại của Thẩm Yến… Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ kiêu ngạo, trịch thượng của anh ta khi nói chuyện.

Lý Diệu chắc chắn đã bị tổn thương.

Hừ, Thẩm Yến, đi mà gặp quỷ đi.

Tôi cố nén nước mắt, hít một hơi thật sâu, rồi nhìn thẳng vào mắt Lý Diệu:

"Xin lỗi anh, Lý Diệu. Em đã lừa anh. Nhưng anh tốt quá, em không nỡ buông tay… Chỉ là, bây giờ em thực sự rất khó xử. Mẹ của Thẩm Yến là dì Thu, bà ấy bị mắc bệnh nan y và nguyện vọng lớn nhất trước khi ra đi là nhìn thấy em và Thẩm Yến kết hôn. Em không thể… em không thể cứ thế nhìn bà ấy mang theo tiếc nuối mà rời khỏi thế gian này."

Lý Diệu khẽ siết chặt vòng tay ôm tôi, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng khóc nữa, Dao Dao. Những điều này anh đều biết hết. Hai ngày nay em khóc đủ rồi. Nhưng em biết không? Anh thực sự thấy mãn nguyện, bởi vì trong mối quan hệ này, anh không phải là người đơn phương. Chúng ta đã từng yêu nhau, đó là đủ rồi."

Tôi mím chặt môi, cổ họng nghẹn lại: "Lý Diệu… khi anh về rồi, hãy tìm một cô gái có thể toàn tâm toàn ý yêu anh."

Anh ấy bật cười, xoa nhẹ mái tóc tôi: "Em lo cho bản thân mình trước đi. Còn bận tâm đến anh làm gì? Đồ ngốc này. Anh nhìn là biết tên Thẩm Yến kia không dễ đối phó. Ở bên anh ta, em sẽ khổ, nhất định phải cẩn thận, biết chưa?"

Tôi khẽ gật đầu, rúc vào lòng anh ấy.

Chúng tôi đều không muốn rời xa nhau.

Nhưng có những chuyện, dù không muốn, cũng phải đối mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play