1.
Lúc nào tôi cũng biết trong lòng Thẩm Yến có một ánh trăng sáng. Cô ấy tên là Hứa Vân Sanh--- đó là một cô gái với nước da trắng và dáng vẻ xinh đẹp, cô ấy quả thật đã được ông trời vô cùng ưu ái.

Lần gặp cô ấy đến với tôi quá đỗi bất ngờ.

Đó là một buổi họp lớp cấp ba, lúc đó tôi đã mời Thẩm Yến nhiều lần. Phải mãi sau anh mới miễn cưỡng đi cùng, vốn chúng tôi không cùng khóa, nên lần này là tôi cố nài nỉ Thẩm Yến mới chịu tham gia.

Trong buổi tiệc, nhiều người nhìn chúng tôi cười đầy ẩn ý: “Hai người bên nhau nhiều năm như vậy, chắc sắp thành đôi rồi nhỉ?”

“Tôi thì không quan tâm, quan trọng là hai bên gia đình mong chúng tôi ở bên nhau.” Giọng nói của anh vang lên, như một cái tát giáng thẳng vào mặt tôi.

Tôi cảm thấy hai má nóng rát, xung quanh vang lên những tiếng xì xào khe khẽ.

Bọn họ quay sang nhìn tôi, có người cười với vẻ hả hê cũng có người dùng ánh mắt thương hại.

Rồi có kẻ hóng chuyện, không sợ làm to mọi thứ mà cười nói với Thẩm Yến: “Anh Yến, tôi nhớ hồi đó có tin đồn anh thích Hứa Vân Sanh lắm mà, chỉ tiếc sau này cô ấy ra nước ngoài nên chuyện tình cũng bỏ lửng luôn. Mới nãy lúc tôi đến vừa hay gặp cô ấy, giờ vẫn đẹp đến mức không thể rời mắt luôn đó. Nhìn qua thì hình như cô ấy chưa có bạn trai đâu, anh không qua gặp cô ấy sao?”

Lời vừa dứt, tôi đã cảm nhận được người bên cạnh khẽ cứng đờ.

Anh tỏ vẻ thờ ơ hỏi: “Ồ? Cô ấy ở phòng nào?”

“Ngay phòng bên cạnh, 608. Còn chúng ta ở 607.” Kẻ đó nói.

“Ừ.” Giọng Thẩm Yến nhẹ bẫng, như thể không mấy bận tâm. Nhưng tôi nhìn thấy rõ ràng đầu ngón tay anh đang bấu chặt vào ghế đến trắng bệch, bàn tay cũng khẽ run rẩy.

Thì ra… họ yêu nhau đến vậy sao?

Nhưng khi trước, lúc Hứa Vân Sanh hỏi anh có muốn đi cùng cô ấy không, Thẩm Yến lại trả lời: “Trần Dao Dao ở đây, tôi không thể đi cùng em.”

Phải, tôi chính là Trần Dao Dao. Một người thích Thẩm Yến từ nhỏ, nhưng suốt bao năm qua tôi chỉ là tấm lá chắn cho anh mà thôi.

2.
Tôi và Thẩm Yến lớn lên cùng nhau, mẹ anh ta và mẹ tôi là bạn thân từ thuở thiếu thời.

Tôi gọi mẹ Thẩm Yến là dì Thu. Gia đình anh ta khá giả hơn nhà tôi rất nhiều, nhưng dì Thu và mẹ tôi vẫn luôn thân thiết, hai nhà qua lại gần gũi suốt bao năm qua.

Thế nhưng, quan hệ giữa tôi và Thẩm Yến lại không được tốt đẹp như vậy. Anh ta là cậu ấm được mọi người vây quanh nâng niu, còn tôi chỉ là đứa trẻ bị dì Thu giao cho anh ta chăm sóc— chỉ là một gánh nặng ngoài ý muốn.

Hồi nhỏ, anh ta luôn tỏ ra khó chịu: “Cậu đừng đi chung với tôi nữa, người ta cứ nhìn tôi với ánh mắt kỳ quặc.”

Nhưng anh ta quá rực rỡ, tôi vẫn chẳng thể ngăn mình thích anh ta.

Giờ nghĩ lại, tôi thấy mình khi còn trẻ thật ngốc nghếch. Tôi học không giỏi, mỗi lần nhờ Thẩm Yến giảng bài anh ta đều mất kiên nhẫn, câu nói mà tôi nghe nhiều nhất chính là: “Trần Dao Dao, cậu ngốc y như heo vậy.”

Ánh mắt anh ta luôn tràn đầy chán ghét, không một chút che giấu.

Tôi khi đó cũng là một đứa trẻ có lòng tự trọng. Lúc ấy, tôi chỉ cắn môi rồi lặng lẽ ôm sách vào góc phòng tự học. Dù có đọc mãi không hiểu thì tôi vẫn cố ép bản thân phải hiểu, ít nhất cũng phải giữ chút thể diện.

Mãi đến sau này, khi dì Thu phát hiện ra đã mắng anh ta một trận té tát: “Dao Dao là em gái con, sao con có thể nói chuyện với em như vậy?”

Thẩm Yến bĩu môi, khó chịu đáp: “Con chẳng có đứa em gái nào cả.”

Từ đó, chúng tôi rất lâu không còn liên lạc.

Lên đại học, tôi thi vào một trường ở rất xa. Ngày tôi lên đường, mẹ tôi và dì Thu cùng đi tiễn: “Sao lại chọn trường xa thế? Con có tự chăm sóc được mình không?”

Tôi chỉ mỉm cười gật đầu, tôi làm tất cả chỉ để không phải gặp lại Thẩm Yến nữa. Lúc ấy, anh ta đã là sinh viên và bên cạnh cũng đã có vài cô bạn gái.

Mỗi lần gặp tôi, bạn gái của anh ta đều cười cợt: “Đây là cô em gái dính người, không cùng huyết thống của anh đấy à?”

Tôi chỉ biết cắn môi tránh né ánh mắt họ, chẳng thể thốt lên lời nào. Vậy nên tôi muốn giữ khoảng cách với anh ta, có lẽ như thế sẽ tốt cho cả hai.

Lên đại học, tôi ra sức gạt bỏ hình bóng Thẩm Yến ra khỏi cuộc sống của mình. Tôi lao vào học tập, tích cực tham gia các hoạt động ngoại khóa, thậm chí còn thử vài lần tham gia các buổi gặp gỡ làm quen.

Vào năm thứ hai đại học, tôi quen một chàng trai khá tốt tên là Lý Diệu. Anh ấy rất năng động, cởi mở và tràn đầy sức sống. Chúng tôi vô tình gặp nhau trong thư viện, và từng cùng nhau làm một dự án ngoại khóa.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ xa hơn về mối quan hệ này.

Bạn cùng phòng len lén ghé tai nói với tôi: “Dao Dao, có khi nào Lý Diệu thích cậu không? Nhìn ánh mắt anh ấy dành cho cậu kìa, cứ như phát sáng ấy!”

Tôi lắc đầu, một cô gái tầm thường như tôi sao có thể khiến anh ấy thích được?

Nghe nói thư tỏ tình anh ấy nhận được nhiều không đếm xuể. Tôi nhìn vào gương, kiểu tóc mái dày che kín trán và cặp kính gọng to gần như che nửa khuôn mặt. Trông tôi quê mùa hết mức.

Nếu Lý Diệu thật sự thích tôi, thì chắc chỉ có thể là mắt anh ấy có vấn đề thôi.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play