3.
Thật ra, Lý Diệu đúng là một người khác biệt. Anh ấy thực sự có tình cảm với tôi.
Anh ấy thẳng thắn bày tỏ trong một lần rủ tôi đi leo núi. Lý Diệu rất thích các hoạt động thể chất như vậy, trang cá nhân của anh ấy đầy ắp những bức ảnh du lịch khắp nơi.
Lúc đó tôi sống xa nhà, kỳ nghỉ cũng ít khi về. Một phần là vì muốn tránh mặt Thẩm Yến, nên khi Lý Diệu hỏi tôi thực sự có chút dao động. Dù sao thì có người đồng hành vẫn tốt hơn là một mình chống chọi với thời gian.
Nghĩ một lúc, tôi liền đồng ý.
Lý Diệu lập tức gửi cho tôi một sticker OK, kèm theo một biểu cảm hài hước khiến tôi bật cười.
Bạn cùng phòng vòng tay ôm lấy cổ tôi, cười tủm tỉm: "Còn bảo người ta không có ý gì? Nhưng mà, Dao Dao của chúng ta đúng là một mỹ nhân đấy, chỉ là cần chăm chút lại một chút thôi!"
Không thể phủ nhận, Lý Diệu là một người rất chu đáo và biết cách quan tâm. Anh ấy hoàn toàn khác với Thẩm Yến. Anh ấy luôn chuẩn bị sẵn hai phương án để tôi lựa chọn, nhưng chưa bao giờ khiến tôi có cảm giác bị áp đặt, mọi thứ đều vừa vặn ở mức thoải mái nhất.
Anh ấy hỏi trước xem tôi có kiêng ăn gì không, rồi chuẩn bị đủ loại đồ ăn để tôi có thể yên tâm tận hưởng chuyến đi.
Chỉ cần một câu nói vu vơ của tôi, anh ấy cũng có thể cười sảng khoái, nhưng trong tiếng cười ấy không hề có chút chế giễu nào.
Rất kỳ lạ, anh ấy cứ lặng lẽ xuất hiện bên cạnh tôi, nhưng lại không khiến tôi cảm thấy khó chịu hay phiền phức.
Sau chuyến leo núi, khoảng cách giữa chúng tôi vô thức rút ngắn lại.
Lý Diệu nhìn tôi, ánh mắt có chút căng thẳng, nhưng giọng nói lại đầy kiên định: "Tôi biết những lời này có thể hơi đường đột, nhưng tôi vẫn muốn nói với em. Trần Dao Dao… tôi thích em. Tôi thậm chí còn từng tưởng tượng đến một ngày nào đó em sẽ trở thành bạn gái của tôi. Tôi biết bây giờ để em chấp nhận là rất khó, nhưng chỉ cần em không từ chối thì những chuyện khác cứ để tôi lo."
Tôi không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười.
Trong lòng có chút mong chờ, không biết Lý Diệu sẽ theo đuổi tôi thế nào đây? Lần đầu tiên được người ta tán tỉnh, cảm giác này cũng không tệ chút nào.
Sau khi thấy tôi không từ chối, Lý Diệu bắt đầu thoải mái hơn hẳn. Anh ấy còn mua trà sữa và tặng quà cho cả đám bạn cùng phòng của tôi.
Chúng tôi cùng nhau đi dạo khắp sân vận động của đại học A, dù chẳng làm gì nhiều nhưng lại có thể nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Bạn cùng phòng bảo rằng chúng tôi đang trong giai đoạn mập mờ, mà giai đoạn này là ngọt ngào nhất vì không cần nói gì nhiều, chỉ cần một ánh mắt chạm nhau cũng đủ làm người ta rung động.
Tôi thấy cô ấy hơi phóng đại quá, nhưng không thể phủ nhận rằng tôi bắt đầu mong chờ những lần gặp Lý Diệu.
Từ khi quen anh ấy, tôi dần trở nên tự tin hơn. Nghe theo lời khuyên của anh ấy, tôi bỏ đi cặp kính gọng đen to sụ, cắt lại mái tóc dày cộm, thậm chí còn thử uốn xoăn nhẹ.
Anh ấy còn mua cho tôi một bộ mỹ phẩm rất đắt tiền. Thấy tôi tỏ ra lo lắng và không dám nhận, anh ấy chỉ cười rồi nói: “Vậy thì chuyển lại cho anh một nửa, coi như nể mặt anh đi mà.”
Anh ấy bảo rằng, nếu tôi không mang một chút nợ với anh ấy, có lẽ tôi sẽ chẳng nhớ đến anh ấy nhiều như vậy.
Cuối cùng, tôi vẫn đồng ý.
Bây giờ nhớ lại, quãng thời gian ấy thực sự rất vui vẻ.
4.
Mùa hè năm hai, tôi trở về quê và gặp lại Thẩm Yến.
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi anh ta hơi sững lại, sau đó thản nhiên buông một câu: "Biết chải chuốt rồi à? Dù vậy vẫn chẳng có gì đặc biệt, nhưng so với trước đây thì cũng đỡ hơn rồi đấy."
Tôi chẳng buồn đáp lại, không biết nói chuyện thì tốt nhất đừng nói.
Dù đã quyết tâm bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Yến tim tôi vẫn nhói lên một cơn đau quặn thắt.
Người tôi thích từ nhỏ đến lớn, dù tôi đã thay đổi và trở nên xinh đẹp hơn, nhưng trong mắt anh ta, tôi vẫn chỉ là một kẻ tầm thường chẳng đáng để bận tâm.
Tôi cảm nhận được ánh mắt anh ta đang lướt qua mình, khiến tôi cảm thấy bứt rứt không yên. Nhưng tôi không chủ động nói chuyện, và cuộc gặp gỡ ngày hôm ấy cũng chẳng hề tốt đẹp gì.
Sau này, mỗi lần nhớ lại, tôi đều cảm thấy nghèn nghẹn trong lòng như có một tảng đá đè nặng đến ngột ngạt.
Tôi không hề hay biết, đó chính là dấu hiệu của cơn bão sắp ập đến.
Hôm đó, tôi vẫn chào hỏi dì Thu như mọi khi. Nhưng khi về đến nhà, mẹ tôi nhẹ giọng nói: "Dì con bệnh rồi, có lẽ chỉ còn sống được một năm rưỡi nữa."
Nhà họ Thẩm đã đưa bà đi khắp nơi chữa trị, nhưng kết quả chẳng mấy khả quan. Dì Thu lại chẳng hề bi quan, bà cười nói rằng bản thân không còn điều gì tiếc nuối nữa, chỉ mong trước khi nhắm mắt có thể nhìn thấy tôi và Thẩm Yến kết hôn.
Tôi sững người nhìn mẹ của mình, giọng nói run rẩy bật ra từ cổ họng: "Nhất định phải là Thẩm Yến sao?"
Mẹ tôi cười dịu dàng, nhưng giọng điệu lại chắc nịch: "Con và Thẩm Yến lớn lên bên nhau, đương nhiên là môn đăng hộ đối. Dì Thu đã hỏi nó rồi, thằng bé không phản đối gì cả. Mẹ là mẹ con, con thích ai mẹ rõ hơn ai hết. Sau này, hai đứa sống với nhau cho thật tốt."
Tôi nắm chặt tay, cảm giác như có thứ gì đó nghẹn lại nơi lồng ngực: "Nhưng mẹ ơi… nếu con không muốn cưới thì sao?"
Lúc này, trong đầu tôi chỉ toàn nghĩ đến Lý Diệu— chàng trai luôn rạng rỡ và tràn đầy sức sống.
Khi nghe thấy lời tôi nói, mẹ tôi đã trầm mặt xuống: "Chẳng lẽ con muốn để dì Thu mang theo tiếc nuối mà ra đi sao?"
Tôi nhìn dáng vẻ mẹ như sắp khóc mà không thể bật thành tiếng, bỗng chốc không thốt nổi lời nào. Những lời có thể khiến bà đau lòng tôi không nỡ nói ra.
Nhưng còn Lý Diệu thì sao? Tôi cũng không thể nhẫn tâm làm tổn thương anh ấy.
Buổi tối, Thẩm Yến đến đón tôi đi ăn.
Trong lúc dùng bữa anh ta nhìn tôi, giọng điệu thản nhiên như thể mọi chuyện đã sắp đặt xong xuôi từ trước:
"Mẹ tôi thích em lắm, tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Dù sao thì em thích tôi bao năm nay, cũng chẳng thiệt thòi gì. Giờ tôi đang khởi nghiệp, phát triển khá tốt, nên chúng ta cứ đính hôn trước. Đợi em tốt nghiệp, dọn qua sống chung với tôi, tiện chăm sóc mẹ tôi nhiều hơn. Sau đó sẽ tính chuyện kết hôn. Đến lúc ấy, em muốn đi làm hay ở nhà toàn thời gian đều được, chỉ cần đừng gây rắc rối là được."
Anh ta nói với giọng điệu hiển nhiên, như thể tất cả đều là lẽ đương nhiên.
Tôi tức đến mức tay cũng run lên.
"Thẩm Yến, anh dựa vào đâu mà nói với tôi như thế?" Tôi nghiến răng chất vấn.
Nhưng anh ta lại chẳng hề để tâm, chỉ nhún vai nhàn nhạt đáp: "Tôi chỉ theo đuổi phương án tối ưu nhất thôi. Em chẳng có gì nổi bật, nếu không phải vì mẹ tôi thích em thì tôi cũng chẳng đời nào cưới em. Bây giờ tâm nguyện của em cũng đã thành rồi, còn gì mà không hài lòng nữa?"
Tôi bật cười cảm thấy vừa chua chát vừa tức giận, từng câu từng chữ bật ra từ cổ họng: "Không nổi bật thì sao chứ? Không nổi bật thì cũng có người thích. Thẩm Yến, thế giới này không chỉ có mỗi mình anh là đàn ông."
Nói xong, tôi xoay người bỏ đi.
Anh ta có lẽ đến lúc đó mới nhận ra tôi thực sự không giống trước kia nữa, vội đuổi theo mạnh tay nắm lấy cổ tay tôi, giọng khàn khàn: "Trần Dao Dao, em có bạn trai rồi?"
Tôi hất tay, trừng mắt nhìn anh ta, lần đầu tiên trong đời bật thốt ra câu chửi: "Liên quan chó gì đến anh?"
Thế nhưng, Thẩm Yến lại không chịu buông. Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Có rồi thì chia tay ngay lập tức."
Tôi bật cười lạnh: "Anh nghĩ anh là ai? Vì sao tôi phải nghe lời anh?"
Mắt anh ta tối sầm lại, từng chữ bật ra lạnh băng: "Trần Dao Dao, nếu vì em mà mẹ tôi không thể nhìn thấy chúng ta kết hôn, bệnh tình bà ấy trở nặng thì em chính là kẻ có tội với cả hai nhà."