"Rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi nói rõ đi."
Gia nhân kia vội đáp: "Chiều nay có người cưỡi ngựa lao nhanh trên phố, Tống chưởng quầy thấy sắp đâm vào người, hô hoán nhưng không ai nghe, cuống quá bèn lấy vò rượu trước cửa ném tới, định xua ngựa đi. Ai ngờ con ngựa lại hoảng sợ, trật móng..."
“Ngươi nói tiếp đi.” Tống Tam Lang trầm giọng nói.
“Người cưỡi ngựa đó chính là thiếu gia phủ Tướng quân, con ngựa ấy nghe nói là bảo mã ngàn vàng khó cầu. Lúc đó, Tống chưởng quầy bị hắn quất roi đến mức không thể đứng dậy, giờ đã bị ép giải về phủ Tướng quân rồi.”
“Ngươi nói gì? Chỉ là trật móng ngựa thôi, vậy mà dám đối xử với con ta như vậy, đúng là ức hiếp người quá đáng! Dưới bầu trời rộng lớn này, ngay dưới chân Thiên tử, còn có vương pháp hay không?” Tống Đại Lang vừa tức giận vừa đau lòng lo lắng, gân xanh trên trán giật giật.
Tống Tam Lang nghe vậy, trong lòng trầm xuống. Đại ca là người đọc sách, không hiểu rằng ngựa khác con người, nếu ngựa bị gãy xương thì coi như phế, không chữa được.
Còn chuyện "quá đáng"? Nếu không thì sao?
Nếu có thể nói lý, bọn họ đâu làm chuyện như vậy? Người ta dám ra tay là vì biết ngươi không thể đắc tội. Cho dù thật sự giết Tống Cảnh Mậu để hả giận, ngươi có thể làm gì hắn?
Nghĩ đến đây, Tống Tam Lang hỏi gia phó kia: “Ngươi nói là phủ Tướng quân nào?”
Người kia đáp: “Nghe nói là phủ Trấn Quốc Đại Tướng quân.”
Biết con trai mình đắc tội với phủ Trấn Quốc Đại Tướng quân, Tống Đại Lang không đứng vững, trượt khỏi người đệ đệ, ngã ngồi dưới đất.
Lúc này, bà lão trong nhà cùng mấy nữ nhân cũng mặc y phục đi ra xem xét. Nghe xong đầu đuôi sự việc, Vương thị lập tức ngất xỉu. Tống Cảnh Trúc sợ hãi ôm lấy mẫu thân khóc lớn, Tú Nương và Giang thị vội vàng tiến lên day nhân trung cho bà, một trận náo loạn.
Sắc mặt bà lão u ám vô cùng.
Trấn Quốc Đại Tướng quân là nhân vật mà ngay cả Hoàng đế cũng phải nể mặt ba phần. Muốn nhờ người nói giúp, nhưng không tìm được ai có thể can thiệp. Còn kiện cáo? Đừng mơ. Ai dám nhận đơn kiện này?
Một lúc lâu sau, bà lão nói: “Mấy đứa các ngươi đều phải ngoan ngoãn ở nhà, không được đi đâu hết! Ta đây chỉ là một mạng già, cùng lắm thì sớm đoàn tụ với cha các ngươi mà thôi. Ta muốn xem xem phủ Tướng quân có dám lấy luôn cả mạng ta hay không!”
“Nương, sao có thể như vậy được?” Tống Nhị Lang vội vàng ôm lấy bà.
Tống Tam Lang nói: “Nương đừng kích động, người đi chỉ sợ còn không vào được cửa phủ Tướng quân. Để con đi thì hơn.”
Vừa dứt lời, Tú Nương bên cạnh hoảng hốt, lập tức ôm chặt chân trượng phu, khóc lóc: “Chàng không được đi! Thiếp không cho chàng đi! Nếu chàng đi rồi, mẹ con thiếp biết làm sao? Thằng bé Trần ca nhi còn nhỏ như vậy, không thể không có cha!”
Tống Tam Lang dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp, nói: “Tú Nương nghĩ bậy bạ gì thế? Ta không phải đi chịu chết.” Cirad x TYT
Nói xong, hắn quay sang bà lão: “Nương, con sẽ tìm Lý lão gia. Ông ấy có chút giao tình với phủ Trấn Quốc Đại Tướng quân, có lẽ có thể giúp được.”
Tình thế đến nước này, chỉ có thể đánh cược. Nói thẳng ra, nhà họ Tống trước phủ Tướng quân chẳng khác nào con kiến, có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào.
Tống Đại Lang muốn đi cùng nhưng bị Tống Tam Lang từ chối: “Đại ca đang kích động, đi theo chỉ làm hỏng việc. Chuyện không thể chậm trễ, đối phương đang nổi giận, Mậu ca nhi ở đó thêm một khắc là chịu thêm một khắc khổ, đệ đi ngay bây giờ.”
Tống Nhị Lang nói: “Ta đi cùng tam đệ.”
Tam Lang xua tay: “Nhà ta có đi bao nhiêu người cũng vô ích, vẫn phải nhờ Lý lão gia lên tiếng. Người đông lại càng khiến phủ Tướng quân khó chịu.”
Thấy Tam Lang nói có lý, Tống Nhị Lang đành thôi.
Nhân lúc trở vào phòng thay quần áo, Tống Tam Lang nhanh chóng mài mực, trải giấy viết mấy dòng, gấp giấy lại nhét vào ngực.
Tú Nương không biết chữ, không rõ hắn viết gì, ôm chặt eo hắn khóc: “Chàng viết gì vậy? Chẳng lẽ là di thư?”
“Chàng cũng đừng lo hậu sự! Nếu chàng có chuyện gì, mẹ con thiếp cũng không sống nổi. Tống Cảnh Mậu không phải con chàng, cứ để cha nó lo!”
“Thiếp không cho chàng đi! Nếu chàng bước ra khỏi phòng, thiếp sẽ chết cho chàng xem!”
Tống Tam Lang bất đắc dĩ quay lại, lau nước mắt trên mặt nàng: “Nàng nói gì thế? Phu quân chỉ đi nhờ Lý lão gia giúp đỡ thôi, làm gì có nguy hiểm?”
“Yên tâm đi, ta có tính toán, tuyệt đối không hành động lỗ mãng.”
Tú Nương vẫn không chịu, ôm chặt hắn không buông: “Tam Lang đừng đi, thiếp sợ...”
Tống Tam Lang lặng lẽ ôm lấy nàng, ngón tay nhẹ điểm vài huyệt sau lưng. Tú Nương thân thể mềm nhũn, bị hắn đặt lên giường. Hắn cúi xuống, khẽ vuốt tóc nàng: “Chờ ta, ta sẽ về nhanh thôi.”
Ra khỏi nhà, Tống Tam Lang không đi về hướng phủ họ Lý, vừa rồi hắn chỉ thuận miệng viện cớ.
Hắn đi về hướng phủ Cảnh vương.
Cảnh vương Triệu Khải là tam hoàng tử đương triều, cháu ruột của Trấn Quốc Đại Tướng quân Lưu Mãnh, con trai sủng phi Lưu Quý phi, được hoàng đế hết mực yêu thương.
Gần đến vương phủ, Tống Tam Lang kéo thấp mũ, tiện tay chặn một thiếu niên bán kẹo trong chợ đêm, lấy ra một mẩu bạc vụn: “Tiểu huynh đệ, có thể giúp ta đưa một phong thư không?”
Mẩu bạc khoảng ba đến năm tiền, tương đương ba đến năm trăm văn tiền. Một người bán kẹo như cậu ta, cả tháng may ra mới kiếm được số đó. Cái lợi quá lớn, nhưng cũng đáng sợ. Thiếu niên cảnh giác hỏi: “Có nguy hiểm không?”
Tống Tam Lang ghé tai hắn, dặn dò vài câu. Thiếu niên suy nghĩ một chút rồi gật đầu nhận lời.
Cậu ta cầm thư chạy thẳng đến phủ Cảnh vương, nói với gác cổng rằng có thư khẩn cấp gửi cho Cảnh vương, còn liên quan đến an nguy của phủ Đại Tướng quân.
Nghe đến phủ Tướng quân, gác cổng không dám chậm trễ, lập tức trình báo.
Chẳng mấy chốc, Cảnh vương dẫn theo một đội hộ vệ lao ra khỏi phủ, hỏi người đưa thư đang ở đâu. Gác cổng đáp lại sự thật, rằng đó là một người bán kẹo, đưa thư xong liền rời đi.
Cảnh vương nhíu mày, rõ ràng đối phương không muốn lộ thân phận. Nhưng lúc này hắn không có thời gian bận tâm, hắn phải lập tức đến phủ Tướng quân chặn tên biểu đệ ngu xuẩn kia lại!
Cữu cữu hắn (Tướng quân) nắm binh quyền trong tay, vốn đã khiến hoàng đế dè chừng, đang tìm cơ hội tước quyền. Nếu biểu đệ giữa ban ngày ban mặt bắt người về phủ, dù có cáo lên hoàng thượng, ngày thường có thể nhắm một mắt mở một mắt, nhưng thời thế hiện nay đã khác. ( truyện trên app T•Y•T )
Có biết bao đôi mắt đang dõi theo phủ Đại tướng quân chứ? Nếu phủ tướng quân thật sự gây ra án mạng, phụ hoàng chắc chắn sẽ nhân cơ hội này mà hành động, những kẻ đối địch trong triều lại càng không buông tha cữu cữu. Nếu cữu cữu bị lật đổ, bản thân hắn cũng đừng mơ đến ngôi vị thái tử nữa, thậm chí có thể không giữ nổi mạng sống…
Nửa đêm, Tống Tam Lang trở về nhà, nói với gia đình rằng lão gia họ Lý đã dốc hết sức, nếu không có gì bất trắc, ngày mai người sẽ được thả. Tống Đại Lang không kìm được mà ôm chầm lấy em trai, bật khóc nức nở, không ngừng cảm ơn. Vương thị cũng rưng rưng lệ, liên tục bày tỏ lòng biết ơn.
Tống Tam Lang chỉ nói: “Người một nhà, đây là chuyện nên làm.”
Trở về phòng, Tú Nương đã tự giải khai huyệt đạo. Nghe thấy tiếng bước chân chồng, nàng không thèm để ý, chỉ quay lưng về phía hắn, bày tỏ sự giận dỗi.
Tống Tam Lang trèo lên giường, từ phía sau ôm lấy nàng. Tú Nương vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng bị hắn siết chặt không cho động đậy.
Tức giận, nàng cúi đầu cắn mạnh vào cánh tay hắn. Tống Tam Lang khẽ hít một hơi, thấp giọng trách: “Nàng lớn như vậy rồi, sao còn học theo Trần ca nhi nữa?”
Tú Nương im lặng rơi nước mắt. Tống Tam Lang nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, dịu giọng dỗ dành: “Được rồi, đừng khóc nữa. Có lão gia họ Lý ở đây, phủ tướng quân không dám làm càn đâu.”
Hắn nói có vẻ nhẹ nhàng, nhưng nỗi sợ hãi quan phủ trong lòng Tú Nương lại đã ăn sâu bén rễ. Trước kia, khi còn ở nhà mẹ đẻ bán đậu phụ, nha sai đến ăn uống chưa từng trả tiền, ánh mắt bọn họ còn khiến nàng sợ hãi. Mỗi lần nhìn thấy bọn họ từ xa, nàng đều trốn đi, để cha mẹ ra tiếp.
Tựa vào lồng ngực rộng rãi, lắng nghe hơi thở ổn định của chồng, Tú Nương dần cảm thấy an tâm, ôm lấy cánh tay hắn mà chìm vào giấc ngủ sâu.
Ở nơi nàng không nhìn thấy, trong mắt Tống Tam Lang lóe lên tia châm biếm khó nhận ra. Lưu Mãnh vẫn ngu xuẩn như trước, mà con trai của hắn ta còn ngốc hơn…
Trời chưa sáng, Tống Cảnh Trần đã bị nhịn tiểu đến tỉnh giấc. Trong căn phòng tối om, cậu bé không dám ngồi dậy đi vệ sinh, bèn trùm kín chăn lên đầu, cố nhịn thêm chút nữa. Nhưng trời mãi không sáng, hai chân cậu cứ vặn vẹo, cuối cùng nhịn không nổi, đành lớn tiếng gọi:
“Cha, nương—mau thắp đèn lên, con nhịn không được nữa rồi!”
Nghe tiếng con, Tú Nương định ngồi dậy nhưng bị Tống Tam Lang giữ lại: “Để ta.” Nói rồi, hắn mò lấy hỏa chiết, châm đèn, cầm đèn đi vào phòng trong.
Thấy cha đến, Tống Cảnh Trần lập tức nhảy xuống giường, chạy đến bô nước tiểu mà xả một trận, còn cố tình để tia nước bắn đều ra bốn phía.
Tống Tam Lang bó tay với con trai, đã gấp đến vậy rồi mà vẫn còn tâm trạng nghịch ngợm. Chỉ nghe cậu nhóc hí hửng nói: “Cha nghe này, có giống tiếng mưa rơi không?”
“Ừ, mưa này to thật đấy. Lần sau không được nhịn nữa, nhịn sẽ hỏng người.”
“Biết rồi ạ, con chỉ không muốn đánh thức cha nương thôi mà.”
Tiểu xong, Tống Cảnh Trần lẻn vào chăn của cha.
Tống Tam Lang xách cậu lên: “Nhóc con, con năm tuổi rồi mà còn chui vào chăn cha, không thấy xấu hổ à?”
Tống Cảnh Trần ôm chặt lấy chăn không buông: “Cha, con mới ba tuổi rưỡi thôi, còn lâu mới năm tuổi! Nếu cha thấy xấu hổ thì lên giường con ngủ đi, để con ngủ với nương.”
Tú Nương cười khẽ: “Giường con còn không dài bằng chân cha, cha con lên đó chẳng phải sẽ đè sập giường sao?”
Tống Cảnh Trần suy nghĩ một chút, bĩu môi nói: “Sập thì sập, tại sao hai người được ngủ cùng nhau mà con lại phải ngủ một mình? Con đáng thương quá!”
Sáng sớm trời se lạnh, Tống Tam Lang sợ con bị rét, đành kéo cậu vào lòng, đắp chăn kín mít: “Khi cha nương bằng tuổi con đã tự ngủ một mình rồi, không như con, suốt ngày đòi chui vào chăn người lớn.”
Nghe vậy, mắt Tống Cảnh Trần đỏ hoe: “Cha, cha ghét con đến thế sao? Con còn chẳng chê cha, vậy mà cha lại muốn đuổi con đi!”
Nói xong, cậu nhóc định ngồi dậy rời giường.
Tống Tam Lang thấy con trai thật sự buồn bã, vội vàng ôm lại, hôn lên trán cậu: “Cha lúc nào nói ghét con chứ?”
Tống Cảnh Trần chớp chớp hàng mi dài, tủi thân hỏi: “Vậy cha còn thích con không?”
Tống Tam Lang cười khẽ, dịu giọng đáp: “Con là con trai của cha, cha không thích con thì thích ai?”
Cậu nhóc ngước đôi mắt long lanh nhìn cha: “Vậy cha phải chứng minh đi!”
Tống Tam Lang bật cười: “Con muốn cha chứng minh thế nào?”
Tống Cảnh Trần dụi đầu vào ngực cha, lí nhí nói: “Cha ơi, nho nhà Lý bá bá sao mà ngon thế, con ăn rồi không quên được… Cha nói xem, loại nho ấy có đắt không? Nếu mình mua ít một chút, họ có chịu bán không ạ?”
Tống Tam Lang xoa đầu con: “Con muốn ăn nho à?”
Cậu bé ôm cổ cha nũng nịu: “Cha, chúng ta đến hỏi thử đi, nếu đắt quá thì thôi, còn nếu không đắt, cha mua cho con nhé?”
Tống Cảnh Trần rất rõ ràng, đi với mẹ thì chỉ được nhìn, nhưng đi với cha thì muốn gì có nấy.
Tú Nương véo nhẹ má con trai, trách yêu: “Nhóc con, vậy là cha mua đồ cho con thì là yêu con, không mua thì là không yêu con à? Lúc nãy cha con dậy đổ bô nước tiểu cho con, con không thấy sao?”
Tống Cảnh Trần xấu hổ, vùi mặt vào cổ Tống Tam Lang, lí nhí: “Sau này cha già rồi, con cũng sẽ đổ bô cho cha…”
Nhìn bộ dạng tội nghiệp của con, Tống Tam Lang không nỡ, liền nói: “Chỉ là nho thôi mà, cha mua cho con là được.”
Tú Nương lườm chồng: “Tống Tam Lang, nếu con đòi ăn trăng trên trời, chàng cũng hái về cho nó chắc? Không được mua!”
Tống Tam Lang cảm thấy buồn bực. Đàn ông trong nhà không có tiền thật sự quá uất ức. Không phải hắn không muốn kiếm tiền, chỉ là hắn không biết phải làm sao…
Hay là, đi làm quan sẽ dễ hơn chút?
….
Sáng sớm, đại công tử của phủ Trấn Quốc Tướng Quân đích thân đến đưa người về, còn thay mặt phủ tướng quân xin lỗi, nói rằng biểu đệ hư hỏng kia đã bị tướng quân nghiêm khắc trừng phạt.
Tống Cảnh Mậu được người dìu vào, trên người đã thay quần áo sạch sẽ, rõ ràng đã chịu không ít khổ sở. Tổ mẫu dù vừa giận vừa đau lòng nhưng chỉ có thể nghiến răng chấp nhận. Lúc này, cháu trai có thể bình an trở về đã là may mắn. Bà giả vờ rộng lượng nhận lấy thuốc bổ phủ tướng quân mang đến, nhưng kiên quyết không nhận ngân lượng.