"Chỉ cần ngươi có thể giữ vững nguyên tắc trước cám dỗ, chỉ cần ngươi dám nghi ngờ quyền uy và kiên trì với bản thân—chỉ với hai điểm này thôi, ngươi đã xứng đáng làm đệ tử của ta rồi. Hôm nay lão phu đến đây quả không uổng phí!"

Nói xong, ông ta lại hỏi: "Phải rồi, sao ta không thấy đệ đệ biết giải đề của ngươi?"

Sự thay đổi diễn ra quá nhanh khiến Tống Cảnh Duệ có chút chưa kịp phản ứng, nhưng tổ mẫu và Tống Nhị Lang lại đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Tổ mẫu cười đáp: "Không giấu gì tiên sinh, đứa cháu nhỏ bướng bỉnh nhà ta ăn nhầm thứ gì đó, giờ đang đau bụng."

"Ồ? Nặng lắm không? Đã gọi đại phu chưa? Lão phu có quen một vị chuyên trị bệnh nhi, có cần ta gọi đến xem không?"

Tổ mẫu nghe vậy thì vô cùng cảm kích, vội vàng đáp: "Không sao, không sao đâu. Lão thân thay mặt tôn tử cảm tạ tiên sinh đã quan tâm."

Chỉ mới gặp một đứa bé, không được thấy đứa còn lại, khiến Trần Diên An có chút thất vọng. Nhưng trẻ con đã bệnh thì ông ta cũng không thể ép buộc, đành thôi, chỉ dặn dò tổ mẫu: "Đợi hôm khác khi Duệ ca nhi đến phủ ta làm lễ bái sư, nhớ dẫn theo cả đứa cháu nhỏ kia nữa nhé."

Tổ mẫu: "..."

Chưa gặp mặt mà đã nhắm trúng đứa nhỏ nhà mình rồi sao?

Vấn đề là, Trần ca nhi đã được Tam Lang hứa cho người khác rồi, hơn nữa lại là tiên sinh Tiêu, người cùng danh tiếng với Trần đại nho.

Tổ mẫu rơi vào thế khó xử, nhưng dù khó đến đâu cũng phải nói rõ ràng, nếu không sự việc sẽ càng rối hơn. Bà đành cắn răng, kể lại chuyện Lý Dật Sơn giới thiệu Trần ca nhi cho Tiêu Diễn Tông.

Trần Diên An nghe xong, biết Tiêu Diễn Tông đang giành đệ tử với mình, thì càng quyết tâm không buông tha Trần ca nhi. Ông ta nói: "Chưa chính thức bái sư mà, phải không? Lão phu nhân cứ đưa Trần ca nhi đến phủ ta, chuyện với Tiêu Diễn Tông, lão phu sẽ tự giải quyết. Hai tôn tử của bà, ta nhất định phải nhận làm đệ tử!"

Tổ mẫu: "..."

Mộ tổ nhà họ Tống nếu không bốc khói thì thôi, một khi bốc khói lại khiến người ta kinh hãi thế này đây.

Trần Diên An lấy lý do có việc phải làm, không ở lại dùng bữa. Tổ mẫu đành dẫn người nhà ra cửa tiễn khách.

Trần Diên An vừa rời đi, Tống Tam Lang đã xách giỏ thức ăn về. Hắn đã đến tửu lâu mua mấy món ngon để đãi Trần Diên An, còn mua cả rượu ngon, tiêu tốn không ít tiền.

Mua rồi thì không thể trả lại, cả nhà bèn cùng nhau ăn. Người lớn trẻ con đều rất vui vẻ, tổ mẫu thậm chí còn phá lệ uống hai chén rượu. Cả nhà đều cho rằng nhà họ Tống đã qua cơn bĩ cực, vận may đã tới, thậm chí còn tưởng tượng cảnh Duệ ca nhi và Trần ca nhi mặc áo đỏ vinh quy.

Chỉ có Tống Tam Lang biết rõ: dù là đệ tử của Trần đại nho hay Tiêu đại nho, trong mắt hoàng đế, đó chỉ là công cụ để duy trì cán cân quyền lực.

Thiên hạ chưa bao giờ thiếu người tài, tài hoa cũng không phải thứ hiếm hoi. Duệ ca nhi hay Trần ca nhi, cũng chỉ là một trong số rất nhiều người thông minh mà thôi.

Sau bữa tối, trời nóng, Tống Tam Lang đưa vợ con ra ngoài đi dạo tiêu thực. Trần ca nhi từ bé đến lớn chưa từng được ăn cơm tửu lâu, nên tham ăn đến mức không dừng lại được, cái bụng nhỏ căng tròn. Nếu không bị cha ngăn, thằng bé chắc còn muốn nhét thêm đồ ăn vào miệng. Cirad x TYT

Về khoản ăn uống, ngay cả người không có khẩu vị cũng sẽ bị Trần ca nhi kích thích mà ăn thêm hai bát cơm.

Gió đêm mang đến làn hơi mát mẻ, phảng phất vài phần thi vị như "Trăng lên đầu liễu, hẹn gặp lúc hoàng hôn."

Tú Nương ghé sát Tống Tam Lang thì thầm một câu, khiến khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.

Trần ca nhi không chịu, chen vào giữa cha mẹ, ôm lấy chân cha, mè nheo: "Cha, nương, hai người nói gì mà thì thầm thế? Có con mà! Con cũng muốn nghe!"

Tú Nương bật cười.

Tống Tam Lang cúi người, bế nhóc con lên, hôn nhẹ lên trán, rồi ghé sát tai con nói nhỏ điều gì đó.

Trần ca nhi lập tức vui vẻ, ôm cổ cha hét lên: "Cha, thật không?"

Tống Tam Lang mỉm cười gật đầu.

Trần ca nhi phấn khích đến mức kéo râu cha: "Cha tốt nhất!"

Tống Tam Lang: "Bớt nịnh nọt cha đi."

Trần ca nhi chớp đôi mắt to tròn ngây thơ: "Trần ca nhi đâu biết nịnh nọt đâu! Cha có dạy con đâu?"

"Cha ơi, nịnh nọt là gì vậy? Cha có biết không?"

Tống Tam Lang: "..."

Ánh trăng dịu dàng rải xuống, kéo dài bóng dáng ba người.

Tống Tam Lang từng trải qua vô số thăng trầm, hưởng thụ vinh hoa tột cùng, cũng từng chịu đựng đau khổ cùng cực mà người thường không thể tưởng tượng. Hắn từng nghĩ trái tim mình đã mệt mỏi, lạnh lẽo đến mức không thể dậy nổi bất kỳ gợn sóng nào nữa. Không ngờ, nhờ có vợ con, dòng máu trong người hắn lại một lần nữa trở nên ấm áp.

---

Ở Đại Hạ, giới văn nhân sĩ đại phu rất thích nuôi mèo. Tú Nương vừa thấy một vị công tử ôm một con mèo sư tử lông vàng trắng dạo phố, thậm chí còn mang giày cho nó, cảm thấy thú vị, bèn thì thầm nói cho Tống Tam Lang biết, bảo hắn nhìn xem.

Trần ca nhi cứ tưởng cha mẹ đang lén lút nói chuyện gì với nhau, nhất quyết đòi nghe. Tống Tam Lang bèn nói sẽ mua cho con một con mèo nhỏ.

Trên đường về, Trần ca nhi phấn khích không ngừng hỏi:

"Cha, hay là ngày mai mình đi mua luôn nhé?"

Tống Tam Lang cười nói: "Cũng được, nhưng cha phải nhắc con, mua về rồi, con chính là chủ nhân của nó. Con phải chăm sóc nó, cho nó ăn uống, thậm chí dọn phân cho nó cũng là trách nhiệm của con."

Trần ca nhi đảo mắt: "Cha, phân của mèo có thối không ạ?"

"Ừ, rất thối. Cha không chịu được mùi đó, nương con lại càng không. Nên chỉ có thể trông chờ vào Trần ca nhi thôi."

Trần ca nhi vội bịt mũi: "Cha, con chỉ thích mèo con thôi, không thích phân thối của nó đâu."

Tống Tam Lang: "Không có cách nào khác, nếu con thích một thứ, thì phải chấp nhận cả những mặt xấu của nó. Con hãy suy nghĩ kỹ, liệu tình yêu với mèo có đủ lớn để con cam tâm dọn phân cho nó không."

Trần ca nhi cau mày suy nghĩ, rồi hỏi: "Cha, nếu mua về mà không thích nữa, có trả lại được không?"

Tống Tam Lang lắc đầu: "Không được. Từ khoảnh khắc con quyết định mua nó, mạng sống của nó đã nằm trong tay con. Con phải chịu trách nhiệm."

Trần ca nhi chán nản: "Cha, con sợ hôi lắm."

Tống Tam Lang: "Vậy hay là chúng ta tạm hoãn, đợi khi nào con suy nghĩ kỹ rồi hãy mua?"

"Không được, con muốn nuôi." Tống Cảnh Trần vội vàng nói.

Tống Tam Lang: "Con đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Tống Cảnh Trần quay sang mẹ mình: "Nương làm cho con một cái mặt nạ đi, lúc dọn phân cho con mèo nhỏ, con đeo vào thì sẽ không ngửi thấy mùi hôi nữa."

Nói xong, cậu lại nhìn về phía Tống Tam Lang: "Còn nữa, cha mua cho con ít hương liệu đi, con sẽ xông khói phân của mèo nhỏ trước, đợi nó bớt mùi rồi con mới dọn."

Tú Nương đứng bên cạnh không nhịn được cười.

Tống Tam Lang nghiến răng: Thằng nhóc này đúng là biết bày trò!

Tú Nương nghĩ bụng: Làm gì mà phải phức tạp thế, nhà mình có cả một vườn rau rộng, không đủ chỗ để con mèo nhỏ chôn phân sao? Nhưng nàng cũng hiểu chồng mình đang nhân cơ hội dạy con nên không vạch trần.

---

Về đến nhà, cả gia đình rửa mặt mũi xong, sắp xếp cho con đi ngủ, Tú Nương lại hào hứng lôi ra một đống vải vụn mình mới mua, trong đó có mấy mảnh vải dệt khắc hoa đẹp mắt. Nàng muốn làm mấy cái quạt tròn, liền nhờ Tống Tam Lang giúp nàng làm vài bộ khung quạt.

Tống Tam Lang khẽ cười, chỉ là mấy mảnh vải thôi mà tiểu nương tử có thể vui mấy ngày liền. Hết làm yếm cho con, rồi làm túi thơm, giờ lại muốn làm quạt tròn.

Trong nhà đúng lúc còn dư vài thanh tre từ lần đan giỏ trước, làm khung quạt với Tống Tam Lang mà nói chẳng khó khăn gì. Chẳng mấy chốc, hắn đã làm xong hai khung quạt hình trăng tròn, một khung hình lá chuối. Chỉ có cán quạt là làm lâu hơn một chút, cần phải mài cho trơn nhẵn.

Tú Nương nhìn chồng, trong mắt lộ vẻ tán thưởng, lại có chút tự hào: "Tam Lang đúng là khéo tay, làm được đủ thứ, từ đóng đồ gỗ, đan giỏ tre, buộc chổi, dệt chiếu, còn làm đồ chơi cho Cảnh Trần nữa. Không biết đã giúp nhà mình tiết kiệm bao nhiêu bạc rồi."

Tống Tam Lang ngẩng đầu, cười nói: "Sao bằng nương tử biết lo toan tính toán."

Tú Nương nói: "Tiền bạc chẳng phải cứ thế mà tích góp từng chút một sao? Giờ Cảnh Trần sắp đi học rồi, sau này còn nhiều chỗ cần dùng bạc lắm."

"Đúng rồi, ta còn muốn hỏi chàng, hôm nay ta thấy mớ rau chàng mua chẳng rẻ chút nào, chàng sẽ không ngốc nghếch tự bỏ tiền túi ra đấy chứ?"

Tống Tam Lang ngẩng đầu, cười khẽ: "Ta đâu có ngốc thế, hơn nữa bạc trong nhà chẳng phải đều có sổ sách rõ ràng sao?"

"Chưa chắc đâu, ai biết chàng có giấu bạc riêng không?" Tú Nương trêu chọc, liếc hắn một cái, rồi đột nhiên cảnh giác:

"Tống Tam Lang, chàng không giấu bạc riêng đấy chứ?"

Tống Tam Lang làm bộ oan ức: "Nương tử nghĩ đi đâu vậy, ta không thích uống rượu, cũng không cờ bạc, giữ bạc riêng thì có tác dụng gì?"

"Không chắc à nha, ta cứ cảm thấy số bạc hôm nay chàng dùng là của nhà mình. Để ta kiểm tra xem, vậy ta mới yên tâm." Nói xong, Tú Nương liền nhào lên muốn lục soát.

Tống Tam Lang nhanh chóng kéo nàng vào lòng, để nàng ngồi trên đùi, giữ chặt nàng, trêu chọc: "Nương tử muốn làm gì?"

Nói rồi, hắn ghé sát tai nàng, thấp giọng nói: "Nương tử sờ tới sờ lui, có coi ta là Liễu Hạ Huệ* không?" (*Liễu Hạ Huệ: Người nổi tiếng về sự đoan chính, không bị nữ sắc mê hoặc.)

"Tống Tam Lang, chàng nói linh tinh cái gì đấy, ai thèm quyến rũ chàng chứ!" Tú Nương xấu hổ đến mức muốn độn thổ.

"Suỵt, nương tử nhỏ giọng chút nào." Tống Tam Lang đặt tay lên môi nàng, cười khẽ, "Không phải nương tử quyến rũ phu quân, mà là phu quân muốn nương tử." ( truyện trên app T•Y•T )

"Rõ ràng là chàng—" Tú Nương chưa nói hết câu, đã bị Tống Tam Lang hôn nhẹ lên môi, chỉ là một nụ hôn thoáng qua.

Tú Nương đỏ bừng mặt, Tống Tam Lang ôm nàng đặt lên giường, dịu dàng nói: "Ta đi rửa tay, đợi ta nhé."

Nói xong, hắn xoa đầu nàng một cái, rồi ra ngoài.

Đến phòng bên cạnh, Tống Tam Lang khẽ thở ra một hơi, nhìn quanh bốn phía, sau đó nhảy lên, dùng một tay bám vào xà nhà, tay còn lại lấy ra một bọc vải nhỏ trong ngực, nhét lên xà ngang.

Hắn không cố ý giấu Tú Nương, chỉ là nàng mà lải nhải thì rất dai dẳng. Giống như hôm nay, hắn làm sao có thể đến chỗ tổ mẫu mở miệng xin bạc được?

Tổ mẫu tuy nói cứng miệng, nhưng nếu bà còn của cải giấu giếm, thì đã chẳng đến mức đem cả di vật của mẹ mình đi cho người ta. Năm đó cha bệnh nặng, nhà họ có gì đáng giá đã đem cầm hết rồi.

Còn về nhị ca, hắn đã làm người tốt thì làm cho trót, chẳng lẽ chỉ vì vài trăm văn mà để huynh đệ xa cách? Nhị ca cũng không phải loại người tham lợi, chắc chắn sẽ tìm cách bù lại chỗ khác.

Tú Nương tiết kiệm như vậy, nếu biết bữa ăn hôm nay mất đến sáu trăm văn, chắc chắn sẽ xót ruột đến phát khóc. Chi bằng giấu đi cho nàng khỏi phiền lòng.

Tống Tam Lang vừa cất bạc xong, Tú Nương đã theo vào rửa tay, nhìn hắn một cái, nghi hoặc hỏi: "Không phải chàng ra rửa tay à? Sao lại đứng ngẩn người thế?"

Tống Tam Lang: "Đợi nương tử cùng rửa."

"Nói vớ vẩn, rửa tay thôi mà cũng phải cùng nhau?"

Tống Tam Lang: "Tiết kiệm nước."

Tú Nương bật cười: "Nước có mất tiền đâu, nhà mình có cả giếng cơ mà."

Tống Tam Lang: "Ồ, nương tử bảo phải tiết kiệm, ta chỉ nghĩ đến tiết kiệm, quên mất nước không mất tiền rồi."

"Chàng đúng là đồ ngốc." Tú Nương vừa nói vừa véo tay hắn một cái.

Tống Tam Lang chỉ cười.

Hai vợ chồng rửa mặt mũi xong, vừa lên giường chuẩn bị tắt đèn, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài, vang vọng trong đêm khuya, khiến lòng người bất an.

"Tam Lang, ai mà gõ cửa gấp thế?" Tú Nương ngồi dậy, lo lắng hỏi.

"Nàng cứ ở trong phòng, ta ra xem sao." Tống Tam Lang cau mày, nhanh chóng mặc quần áo, bước ra ngoài, đi thẳng đến cổng lớn, trầm giọng hỏi:

"Ai gõ cửa đó?"

"Đây có phải nhà của Tống Cảnh Mậu không? Tống Cảnh Mậu xảy ra chuyện rồi!" Người bên ngoài vội vàng hét lên.

Tống Đại Lang nghe thấy con trai cả gặp chuyện không hay, chân chợt lảo đảo, may có Tống Nhị Lang đứng bên cạnh đỡ lấy, "Đại ca."

Tống Tam Lang vội vàng mở cửa, thấy một người ăn mặc như gia nhân đứng bên ngoài, vẻ mặt đầy lo lắng.

"Tống Cảnh Mậu gặp chuyện rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play