Nhị phu nhân năm ấy là một ca nữ người Giang Nam, sau đó bị lão tướng quân nhìn trúng dẫn người về kinh đô.
Thời gian đầu tình cảm mặn nồng nên cuộc sống cũng rất thoải mái. Sau đó lão tướng quân hàng năm chinh chiến bên ngoài, đại phu nhân trong nhà lại là một người không được tốt tính cho lắm, cho nên cuộc sống sau đó của bà giống như đi trên băng mỏng.
“Tính ra cũng đã mười mấy năm ta không trở về Giang Nam, ài…!” Nghe nói vị đại phu này cũng là người Giang Nam, nhị phu nhân vẫn luôn lôi kéo người ta ở lại nói chuyện phiếm, giọng nói tràn đầy sự nhung nhớ về cố hương.
Vị đại phu kia là một lão thái thái, tinh thần quắc thước, mặc trang phục như người Miêu Cương, trang sức bạc xung quanh kêu leng keng, nói chuyện rất nhẹ nhàng dịu dàng.
Bên cạnh lão thái thái còn có một tiểu cô nương, khoảng 13- 14 tuổi, da ngăm đen, ôm theo một cái sọt ngồi một bên, ánh mắt lạ lẫm thú vị đánh giá cách bài trí trong phòng.
Lúc Phó Dư An nhìn thấy 2 người họ, mí mắt không nhịn được mà nhảy dựng, trong lòng không hiểu sao có cảm giác buồn bã.
“Điện hạ tới rồi, mau ngồi, mau ngồi!” Nhị phu nhân đứng lên tiếp đón y, lại không nhìn thấy Kỳ Nhận phía sau, liền hỏi: “Kỳ Nhận đi ra ngoài chơi rồi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play