Trong cuộc gặp mặt tôi bị hỏi: Có năm lãnh đạo mà chỉ có bốn chiếc ghế, phải làm sao?
Tôi xuất khẩu cuồng ngôn (1): “Nếu là có Kỷ Tự Hoài, vậy ngồi lên người tôi là được!”
Vừa dứt lời, phía sau truyền đến một tiếng nói trầm thấp.
“Ồ?”
“Em chắc chứ?”
1.
Tôi thật vất vả mới thuyết phục được mẹ, rời khỏi quê nhà, một mình đến Thượng Hải làm việc.
Vừa tới Thượng Hải không được bao lâu, tôi đến cuộc gặp mặt cùng với bạn cùng lớp.
Những bạn học trước kia là người Thượng Hải, bởi vậy họ đã mở tiệc gặp mặt tẩy trần cho tôi.
Khi bạn thân Đường Hân mang tôi đến nhã gian (2), hầu như tất cả mọi người đều ra đón tôi.
Tôi cũng gặp được những gương mặt thân thiết mà hồi lâu rồi không được gặp.
Chỉ là người tôi muốn gặp nhất lại không xuất hiện.
Người mà tôi quan tâm nhất hồi học đại học.
Tôi giả vờ lơ đãng đếm đếm số người.
“Này, có phải là có ai đó không tới không?”
Đường Hân nhìn lướt qua mọi người trong phòng, nói: “Ừ, những người không phải người ở đây cũng chưa đến.”
“Ồ, người ở đây thì đã đến hết chưa?”
Đường Hân mở điện thoại của cô ấy ra kiểm tra rồi nói: “Cũng không phải, Kỷ Tự Hoài cũng không đến.”
Tôi ra vẻ vô tình gật gật đầu.
Trong lòng lại nghĩ: Vì sao mà hắn lại không tới?
Đường Hân lại kéo tôi ngồi xuống: “Hiện tại cậu ấy chính là một người bận rộn, cũng không biết hôm nay có thời gian không.”
Mọi người nghe thấy đề tài Kỷ Tự Hoài, lập tức hưng phấn mà bắt đầu sôi nổi bàn tán.
“Kỷ Tự Hoài? Hiện tại cậu ấy là tổng tài rồi nha!”
“Còn không phải sao, là tổng tài, là lãnh đạo, là người bận rộn!”
“Nghe nói mấy công ty gần đây đều có một đám con gái quỳ gối ở dưới quần thạch lựu (3) của Kỷ tổng”
“Cậu bị khùng hay sao? Quần thạch lựu? Ha ha ha ha…”
Tôi cùng với mọi người nhắc đến tên Kỷ Tự Hoài mà không cảm thấy chột dạ nữa.
Thậm chí còn không hề kiêng nể gì nữa.
“Hồi còn đi học, Kỷ Tự Hoài cũng quá soái đi? Tốt nghiệp rồi vẫn là như thế…”
“Đúng vậy đúng vậy, trong phòng này của chúng ta còn có một nửa là fan của cậu ấy đấy…”
……
Sau đó uống xong vài chén, đề tài lại chuyển lên người tôi.
Sau khi biết tôi đang tìm việc, có một bạn học làm HR nói mọi người sẽ giúp tôi mô phỏng cuộc phỏng vấn để giúp tôi can đảm hơn.
Lúc ấy ta cũng có tí hơi men, tôi tự nhiên vui vẻ đáp ứng.
“Đừng làm khó mình nhé!”
Bạn học mỉm cười: “Yên tâm, mình rất chuyên nghiệp.”
Năm phút đồng hồ tiếp theo, tôi đã được thấy một loạt những câu hỏi vô cùng kỳ lạ.
“Nếu chúng tôi nhận cô, cô sẽ mất cái gì?”
“Làm sao bán được giày cao gót cho nàng tiên cá?”
“Đại não của cô có màu gì?”
……
Đây đều là thể loại câu hỏi phi nhân loại gì vậy?
Cuộc phỏng vấn mô phỏng vẫn còn đang tiếp tục.
“Ở đây có năm lãnh đạo, nhưng chỉ có bốn cái ghế, phải làm sao đây?”
Não tôi bị làm cho ong ong rồi, ta mới xuất khẩu cuồng ngôn.
“Nếu là có Kỷ Tự Hoài ở đây, trực tiếp ngồi lên người tôi là được rồi.”
Vừa dứt lời, tôi liền cảm thấy bạn học đối diện của tôi đứng lên, tỏ vẻ khác thường.
Làm sao? Câu hỏi có thể kỳ lạ, còn không cho ta trả lời kỳ cục à?
Ngay sau đó, phía sau tôi truyền đến tiếng nói trầm thấp
Tiếng nói kia vô cùng hấp dẫn, rất gợi cảm, rất nam tính, lại có chút chế nhạo.
“Ồ?”
“Em chắc không?”
?!?!?!
Chuyện tình trớ trêu (Do dịch giả đọc)
Tác giả: Mười hai cốc ca cao (十二杯可可)
Truyện Zhihu, chủ đề: Có câu chuyện nào đó khiến bạn nửa đêm cười rúc rích hay không?
Người dịch: Animism & Me
Facebook: I will tell you lovely stories
________
(1). Xuất khẩu cuồng ngôn: Nói ra những lời ghê gớm, ở đây tùy vào văn cảnh mà có thể cho là ba hoa bốc phét, khoác lác hoặc nói những điều mà người khác không (dám) nghĩ đến.
(2) Nhã gian: Trong những nhà hàng khách sạn hay những dịch vụ thường có những phòng bao riêng được thuê bao cả phòng, gọi là nhã gian.
(3) Câu này là nói đùa, nguyên văn là thạch lựu khố (quần thạch lựu), là biến thể của váy thạch lựu trong điển cố “quỳ gối dưới váy thạch lựu”, chỉ là đổi từ gái sang giai thôi. :))