11.
Sau khi biết bí mật của Kỷ Tự Hoài, tôi cố gắng khống chế chính mình không nhìn trộm hắn.
Thế giới này có ngàn vạn nam nhân, người này không được thì đổi người khác.
Tôi vùi mình vào công việc, quyết tâm trở thành người cuồng công việc.
Tuy rằng công việc của tôi cũng bận rộn, nhưng tôi lấy ra khí thế làm việc 996 (9)
Đã làm là phải làm đến mức tốt nhất!
Tốt nhất là phải làm thêm mấy bản, kiểm tra mỗi bản vài lần!
Cả ngày trời, tôi không nhìn Kỷ Tự Hoài lấy một cái
Cứ như vậy đến ba bốn ngày liền.
Rèm cửa của Kỷ Tự Hoài bỗng nhiên cứ mở lại đóng, đóng lại mở.
Có ông trời chứng giám, tôi không hề nhìn trộm, là diện tích của tấm cửa kính kia lớn quá, ánh mắt của tôi như thế nào cũng có thể nhìn thấy.
Tôi thật sự cảm thấy kỳ quái, không nhịn được lòng hiếu kỳ mà giương mắt nhìn qua bên đó. Vừa lúc nhìn thấy Kỷ Tự Hoài đứng ở trước của kính, ánh mắt chặt chẽ khóa lên người tôi. Mà ánh mắt này… như thế nào giống như có chút oán niệm?
Sau đó, cánh tay dài của hắn vừa nhấc lên, đóng rèm lại.
Vì sao tôi lại có cảm giác hắn không vui?
Trong cuộc họp thường kỳ hằng tuần, Kỷ Tự Hoài có vẻ mỏi mệt.
Bình thường, hội nghị thường kỳ là để báo cáo công việc của tuần này và kế hoạch công việc của tuần tới, nhưng lần này, thái độ của hắn rất khác thường.
“Trước khi vào cuộc họp, tôi muốn hỏi trước mọi người chuyện này.”
Các tổ trưởng sôi nổi mở to hai mắt: “Kỷ tổng ngài nói đi!”
“Mọi người có cảm thấy lượng công việc quá nhiều không?”
Câu hỏi này vừa được hỏi, mọi người ở đây đều im lặng.
Bởi vì không nói quá, công ty của chúng tôi thật sự rất có lương tâm, không tăng ca, công việc phân chia đều đặn, chỉnh thể mà nói thì rất là nhẹ nhàng.
Kỷ Tự Hoài không duyên cớ mà hỏi như vậy, giống như là muốn phê bình mọi người, công việc đã không nhiều, lại còn không làm tốt.
Cho nên không ai dám trả lời.
Nửa phút sau, có một đại ca đầu sắt làm chim đầu đàn.
“Thưa Kỷ tổng, công việc không nhiều lắm, thậm chí có lúc có thể nói là rất ít.”
Toàn bộ phòng họp bắt đầu phụ họa.
Kỷ Tự Hoài gật gật đầu, lại nói:
“Vậy mà vì sao tôi lại cảm thấy có người, giống như cả ngày đều làm việc rất là bận rộn? Cả ngày đều dí mặt vào máy tính, đầu cũng không ngẩng lên chút nào?”
Khi hắn nói đến câu này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Chỉ thiếu có nói thẳng tên họ của tôi, rằng “có người” này chính là Hình Tư Gia
Tôi đột nhiên thấy oan uổng, vội vàng giải thích.
“Có thể là bọn họ muốn làm những công việc đơn giản cũng thật là cẩn thận hết mức.”
Tầm mắt của Kỷ Tự Hoài cuối cùng cũng rời khỏi người tôi, nhưng lời nói vẫn là nói với tôi:
“Tôi không muốn nhân viên mỗi ngày đều phải bận rộn làm việc mà mỏi mệt, những việc đơn giản chỉ cần làm tốt là được, không cần phải lặp đi lặp lại. Hình Tư Gia, cô cảm thấy thế nào?”
Tôi có thể cảm thấy thế nào đây!
Đương nhiên là tôi cảm thấy Kỷ tổng nói đúng.
12.
Khi bị Kỷ Tự Hoài nhắc đến, tôi lại không thể làm việc chăm chỉ nữa, cũng không thể mò cá.
Ngày hôm đó trôi qua thật sự quá khó khăn khổ sở.
Vì thế tôi gọi điện thoại cho Đường Hân, mời cô ấy đi ăn tối cùng với tôi.
Cô ấy đang đi công tác ở thành phố khác, nói là phải muộn một chút mới về, gửi cho tôi một tấm ảnh một mình cô ấy đang ngồi giữa đống đồ nướng rất vui vẻ.
Tôi dứt khoát không tan tầm nữa, chờ cô ấy ở công ty.
Các đồng nghiệp đều lục tục tan làm, Kỷ Tự Hoài mới chầm chậm bước tới.
Thấy ta vẫn còn ở chỗ ngồi làm việc, hắn nhíu mày: “Em lại tăng ca rồi à? Làm gì có nhiều việc như vậy để tăng ca đâu?”
Tôi vội vàng giải thích: “Không phải, tôi chỉ có một mình, lười về nhà.”
Hắn lúc này mới giãn mày.
“Chú ý an toàn.”
Chờ Kỷ Tự Hoài cũng đi rồi, tôi thật sự đói vô cùng, nhớ tới bức ảnh của Đường Hân gửi mà nước miếng chảy ròng ròng.
Vì thế tôi lại gửi tin nhắn cho cô ấy.
“Không định mang đồ ăn về cho mình sao? Trong lòng cậu thật không có mình mà. 🙁”
Tôi nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời
“Muốn ăn gì?”
Tôi hứng thú bừng bừng, đang muốn gọi món, lại đột nhiên cảm thấy không thích hợp.
Đây… hình như là Kỷ Tự Hoài?
Trời ạ!
Sao lại gửi tin nhầm người!
Tôi sợ tới mức nhanh chóng thu hồi tin nhắn: “Gửi nhầm người, xin lỗi anh.”
Hắn trả lời mấy cái dấu chấm. “...”
Mười mấy phút sau.
Kỷ Tự Hoài xách theo túi lớn túi nhỏ, lại xuất hiện lần nữa.
Tôi mở to mắt, khó hiểu mà nhìn hắn.
Kỷ Tự Hoài bước chân tới, đem đồ trong tay bày hết lên trên bàn của tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn hắn mở ra tất cả những chiếc hộp trong túi, động tác dứt khoát, nhanh nhẹn.
“Không phải là muốn ăn hay sao? Ăn nhiều một chút!”
Tôi đỡ đầu: “Cái này…”
Hắn liếc nhìn tôi một cái, rồi tiếp tục nói: “Vừa nãy em muốn nhờ ai mang đồ cho em? Có nhanh bằng tôi hay không?”
Hả?
Cái này cũng phải nói sao?
“Là Đường Hân”
Trên mặt Kỷ Tự Hoài hơi sững lại một chút. Tuy là chỉ thoáng qua, nhưng tôi thật sự thấy.
Tôi kỳ quái một chút, hỏi hắn: “Làm sao thế?”
Tay Kỷ Tự Hoài sờ sờ lên chóp mũi hắn.
“À, không không có gì!”
Vừa lúc đó, Đường Hân gọi điện thoại cho tôi.
“Gia Gia, mình đến dưới tòa nhà công ty cậu rồi, xuống dưới đi!”
Tôi lên tiếng, chuẩn bị thu thập đồ vật để rời khỏi đây.
Kỷ Tự Hoài nhìn chằm chằm vào tôi: “Là Đường Hân à?”
“Vâng vâng!”
Tôi lại thấy đồ ăn trên bàn vẫn còn hơi nóng, có hơi khó xử một chút
“Kỷ tổng, những cái này… hay là anh mang về đi?”
Hắn nhấp môi: “... A”
____
(8). Ngũ vị tạp trần: cảm xúc lẫn lộn
(9) 996 là thuật ngữ chỉ văn hoá làm việc của người dân Trung Quốc với phương thức và chế độ làm việc tập thể với lịch làm việc khắt khe từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối liên tục 6 ngày trong một tuần. Nó được giới trẻ Trung Quốc gọi vậy bởi môi trường làm việc theo đúng tiêu chuẩn 996.