3.

Lúc ấy tôi cũng không để trong lòng những lời này của hắn.

Hai ngày sau, tôi hối hận rồi.

Tôi ngồi ở trong phòng hội nghị của tập đoàn Chính Mậu.

Kỷ Tự Hoài ngồi ở phía đối diện tôi.

Nhân viên phỏng vấn vừa mới nhường chỗ cho hắn, khom lưng đứng bên cạnh hắn nói chuyện.

Trời ơi cứu tôi

Tôi thật sự phỏng vấn xin việc ở công ty của Kỷ Tự Hoài!

Điểm chết người chính là, tôi nghe thấy bọn họ đang nói về câu hỏi phỏng vấn!

Nhớ tới lời nói của Kỷ Tự Hoài ngày hôm đó, cuối cùng tôi cũng có một dự cảm xấu.

Quả nhiên là thế,

Sau một phút đồng hồ, tôi nghe thấy câu hỏi kia

Miệng của nhân viên phỏng vấn mở ra rồi đóng lại:

“Nếu ở đây có năm vị lãnh đạo, mà chỉ có bốn cái ghế, phải làm sao?”

Kỷ Tự Hoài ngồi đó, hai tay giao nhau trước người, ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi muốn kêu meo meo, không thể nói như vậy chứ!

Tôi cẩn thận thử nói: “Nhất định phải là câu này sao?”

Nhất định phải khó xử tôi như vậy sao, huhuhu…

Nhân viên phỏng vấn không nói chuyện, Kỷ Tự Hoài gật đầu.

“Phải.”

…..

Tôi yếu ớt trả lời: “Ta cảm thấy quý công ty nên đem thêm một cái ghế nữa đến đây…”

Cặp lông mày của Kỷ Tự Hoài nhíu chặt lại.

Chắc chắn là không vừa lòng với câu hỏi của tôi.

Nhân viên phỏng vấn xem sắc mặt hắn, lập tức nghiêm túc nói với tôi: “Không có ghế dư thừa, đây là câu hỏi hạn chế.”

Tôi nhìn Kỷ Tự Hoài, hắn cũng nhìn tôi.

Tôi biết hắn muốn tôi nói gì.

Dù sao trong buổi gặp mặt, hắn đã cố ý nói: “Giữ vững phong độ là tốt rồi.”

Còn không phải là câu nói kia hay sao?

Nếu tôi nói, ghi âm lại là được chứ gì?

Công ty này tôi lại rất thích.

Nói thì sẽ có khả năng trúng tuyển, không nói sẽ bị loại.

Sau khi đã đấu tranh tư tưởng khá lâu, tôi một lần nữa xuất khẩu cuồng ngôn.

“Nếu là vị lãnh đạo ở giữa này, vậy thì trực tiếp ngồi lên người tôi đi!”

Nói xong, tôi còn chỉ vào Kỷ Tự Hoài, sợ bọn họ không biết ý tôi là vị lãnh đạo ngồi ở giữa.

A… Tôi cũng nghĩ mình sắp xong đời rồi.

Quả nhiên, sau lời cuồng ngôn của tôi, tôi nhận được những ánh mắt khiếp sợ từ khắp phòng.

Nhân viên phỏng vấn vừa mới hỏi ta câu hỏi vừa rồi cũng choáng váng, run rẩy giải thích với Kỷ Tự Hoài: “Kỷ Tổng, thật… xin lỗi, có thể khi HR kiểm tra lý lịch sơ lược không chú ý…

Tôi đoán là hắn ta muốn nói: không chú ý là nhận vào một đồ ngốc.

Kỷ Tự Hoài lại nở một nụ cười.

Tiếp theo, tiếng vỗ tay rõ to vang cả phòng họp.

Kỷ Tự Hoài vừa vỗ tay, vừa liên tục gật đầu: “Tốt, vô cùng tốt! Công ty cần một nhân viên như em!”

“Em trúng tuyển rồi!”

Nhân viên phỏng vấn lại choáng váng tiếp, nhìn tôi, lại nhìn Kỷ Tự  Hoài, ánh mắt hoang mang không thể tin nổi.

Tôi: Chanh kiu! (5)

4.

Tôi hot rồi! Hot hoàn toàn triệt để, hot kinh thiên động địa (6)

Toàn bộ công ty đều biết.

Một nhân viên mới to gan lớn mật, trong lúc phỏng vấn đã mời Kỷ Tự Hoài ngồi lên người cô ta.

Còn được Kỷ Tự Hoài khen ngợi, được trúng tuyển ngay lập tức.

Mọi người đều bàn tán về tôi, rốt cuộc là loại nhân viên gì, có thể khiến cho một người không bao giờ ăn nói tùy tiện có thể vỗ tay đầu tiên.

Vốn tưởng là lần này có nhiều người mới trúng tuyển, tôi có thể trộn lẫn vào mọi người mà thoát thân.

Kết quả là không biết lại là kẻ đáng chết nào đã sớm tiết lộ tên của tôi ra ngoài.

Khi nhân viên mới đi nhận bảng tên, tôi đã nhận được sự chú ý của tất cả mọi người.

“Là cô ta đi? Là người mới tới?”

“Chắc là vậy rồi, họ Hình, họ này ít gặp như vậy, nếu gặp rồi thì chắc là cô ta thôi.”

“Thật trâu bò, dám để cho Kỷ tổng ngồi lên người…”

….

Còn có một chị gái trâu bò đến chào hỏi ôi: “Tiểu Hình, cô không phải là người trong buổi phỏng vấn kia đấy chứ?”

Tôi:…?

Người nào cơ?

Ý gì cơ?

Kỷ Tự Hoài, tôi hận anh!

Tại sao mà tuổi càng lớn tim càng đen chứ!

Nhưng không nghĩ tới là, rất nhanh sau đó, Kỷ Tự Hoài cũng bị phản phệ (7).

Tôi chính là người nổi bật mới trúng tuyển vào công ty, hắn còn cố tình làm cho quá nổi bật.

Tôi vừa mời ngồi xuống chỗ làm, người quản lý đã đuổi người.

“Hình Tư Gia, chỗ của cô không phải là ở đây.”

Tôi biết như vậy không ổn, vội vàng bảo vệ bản thân: “Sao lại như thế? Không phải là tôi đã được tuyển vào nhóm này hay sao?”

Đây chính là công việc mà tôi đã phải đổi bằng da mặt đó, đừng đuổi tôi đi!

Quản lý cười với tôi.

“Không phải, chỉ là Kỷ tổng cảm thấy cô rất lợi hại, nên cho cô làm tổ trưởng.”

Trong ánh mắt ngạc nhiên của toàn bộ đồng nghiệp, tôi trực tiếp đi theo quản lý, quang vinh tăng thành tổ trưởng.

Có thể coi là người đầu tiên thăng chức trong công ty.

Khi ngồi ở vị trí tổ trưởng, tôi còn nghi hoặc tự hỏi.

Kỷ Tự Hoài đây là… lương tâm cắn dứt hay sao?

Hắn ta cảm thấy có lỗi vì trong lúc phỏng vấn đã làm khó dễ tôi hay sao?

Nhưng mà, sau khi quản lý an bài tốt chỗ ngồi của tôi, tôi lại cảm thấy có chút lạ lùng.

Chỗ này… Vì sao mà lại nhìn thẳng vào văn phòng của Kỷ Tự Hoài chứ?

Thật sự là không tự nhiên tí nào.

May mắn là có rèm cửa che đi.

Tôi đang nghĩ ngợi tới đó, thì giây tiếp theo rèm cửa đã được kéo lên.

Kỷ Tự Hoài đứng ở cửa kính, ánh mắt như có như không xẹt qua chỗ tôi đang ngồi.

Tôi vừa định mở miệng nói tiếng cảm ơn bằng khẩu hình.

Lại “xoẹt” một cái, rèm buông xuống.

…Đây là ngài đang chơi đùa với bức rèm hay sao?

Không bao lâu, Kỷ Tự Hoài đẩy cửa bước ra:

“Mọi người, nửa giờ nữa mở một cuộc họp ngắn.”

Tốt thôi.

Lập tức chấp hành.

Đây là cuộc họp đầu tiên khi mới đi làm, tôi cũng có chút hưng phấn.

Tôi cũng không chú ý tới các đồng nghiệp bề ngoài thì bình tĩnh mà bên trong thì hồi hộp.

Vấn đề là xuất hiện vào lúc nào?

Chính là vào giờ họp.

Tôi chuẩn bị vội vàng cẩn thận theo đúng nguyên tắc của công việc, sớm đến phòng họp ngồi xuống.

Các đồng nghiệp cũng bước vào, lại thường xuyên đi ra ngoài.

Nhìn đến bàn ghế của bọn họ, nhưng cũng không để ý lắm.

Không bao lâu, phòng họp đều đầy người.

Đúng vậy, ngồi hết chỗ.

Khi Kỷ Tự Hoài còn chưa đến, chỗ đã ngồi hết.

Ở chỗ trung tâm của tổng tài, lại không hề có cái ghế nào.

Tôi cảm thấy may mắn vì bản thân ngồi ở vị trí vừa nhỏ vừa khuất.

Lát nữa Kỷ Tự Hoài có trách ai, thì cũng không có trách đến tôi.

_______

(5) Trong nguyên tác, tác giả dùng tiếng lóng trên mạng, nguyên văn là ”栓 Q”, nghĩa là “Thank you” (đọc trại đi một chút), mình tra google thì giải thích khá là dài, và tùy văn cảnh. Và tùy vào văn cảnh này thì mình có thể hiểu là nhân vật tôi cảm ơn nhưng là kiểu rất khó chịu, muốn chửi, muốn im lặng chửi nhưng vì thực sự được nhận vào công ty nên nói lời cảm ơn cho phải phép ấy. Câu dịch “Chanh kiu” này mình mượn của trang giới thiệu văn án là nhà bạn Quýt Đậu vì thấy khá hay.

(6) Hot: Nóng lên, ý là được nhiều người biết đến. Trong nguyên tác tác giả dùng từ “phát hỏa”

(7) Phản phệ: bị đánh ngược trở lại, chơi game thì chính là phản dam :))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play