Tiếng gào khóc ngao ngao bắt đầu vang lên lanh lảnh, toàn bộ du khách đều chết lặng, Lâm Đàm Đàm thì chẳng thèm để ý đến những thứ ấy, cứ ôm cổ Diệp Tiêu mà khóc.
Anh xém bị bộ lông dày của cô che phủ hết cả mặt, móng vuốt lại còn siết chặt tới mức không thể thở nổi.
Diệp Tiêu không hề ngăn cản, vừa tức cười lại vừa thương mà đỡ Lâm Đàm Đàm, vuốt da lông có chút xù xì của cô rồi nhẹ nhàng nói: “Anh về rồi đây, đừng khóc, sau này anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa.”
Mắt anh hơi ươn ướt, tâm trạng cũng xúc động giống cô. Suốt ba trăm năm không gặp, lúc nào Diệp Tiêu cũng nghĩ về Lâm Đàm Đàm, ngay cả khi từng trông thấy cô còn sống ở thế giới đó đi nữa, trong lòng anh vẫn có cảm giác trống vắng, đấy là cô, nhưng thực ra cũng không phải cô.
Còn giờ phút này, dù Lâm Đàm Đàm đã khoác lên mình da gấu trúc nhưng lòng Diệp Tiêu lại thấy bình yên và vui mừng.
Chờ cô bình tĩnh một chút rồi anh mới bảo: “Anh mang thân thể của em trở về rồi.”
Lâm Đàm Đàm ngạc nhiên mừng rỡ, thật thế ư? Cô muốn đi xem nên Diệp Tiêu ôm cô đi về phía thần cơ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT