Cái cây chẳng được tính là rậm rạp rung chuyển một lúc, có một chiếc bánh bao đen trắng trèo lên, cũng chính là cái con vừa rồi dụi vào người Lâm Đàm Đàm.
Cô với nó là gấu trúc chưa trưởng thành, bộ xương còn chưa phát triển nên thoạt nhìn rất tròn trịa và dễ thương. Lúc này Lâm Đàm Đàm đang ôm thân cây, nhìn xuống chiếc bánh bao đen trắng hết bấu rồi lại bấu móng vào để mà lên, động tác vụng về thì vụng về nhưng cũng linh hoạt chẳng kém. Đợi nó leo đến dưới chân, cô liền duỗi chân sau ra giẫm lên đầu con gấu trúc rồi đá thật mạnh xuống.
Nó ngã lên bãi cỏ, mềm dẻo tựa như chiếc bánh nếp, du khách reo lên một hồi, con gấu trúc kia lắc lắc đầu mình, không làm sao cả bò dậy và lại trèo lên cây.
Chờ nó trèo lên tới nơi, một chân Lâm Đàm Đàm lại đạp xuống.
Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, một con được đạp rất là vui, con còn lại bị đạp cũng vui không kém. Hai con gấu cứ vậy mà chơi cái trò vô vị này, các du khách thì xem một cách say sưa thích thú, tuyệt nhiên không muốn rời đi chút nào.
Diệp Tiêu nhìn con gấu trúc cỡ nhỡ trèo được lên thật cao đang miệt mài bắt nạt chú gấu trúc khác kia, ôm lấy thân cây giống con gấu túi, trông thì có vẻ lười biếng, nhưng khi đá chú gấu trúc bên dưới lại đặc biệt nhanh nhẹn không chút kiêng dè, quả thật khắp người viết toàn mấy chữ kiêu ngạo bá đạo.
Nếu quầng thâm mắt ấy mà chuyển sang màu trắng thì người ta có thể thấy rõ đôi mắt của cô, bên trong chúng hẳn phải đầy linh động và lém lỉnh, cũng như cả một phần lười nhác bất cần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT