Lời nói vừa nãy của bác sĩ được mọi người ở đây nghe rất rõ ràng, những người từng chế giễu Cố Dạng gây rắc rối chỉ cảm thấy mặt của mình rất đau rát.

Cũng có người vẫn không bỏ được sĩ diện, ồn ào: “Cô ta giúp ông già kia cấp cứu là chuyện đương nhiên mà? Ai bảo cô ta đụng ngã người khác trước chứ?”

Cố Dạng còn kịp chưa nói gì, trong đám người kia lại có không ít người đứng dậy, bao gồm cả thiếu niên đeo khẩu trang đen.

“Ai nói cô bé kia đụng vào ông lão hả? Các người đừng có mà vu oan! Vừa rồi tôi đi ở phía sau cô bé đó, tại thời điểm ông lão nghiêng ngả đi tới, cô bé đã nhường đường rồi, mà ông lão kia chỉ là vừa lúc ngã ở trước mặt cô bé đó thôi!” Một cụ ông cầm dây dắt chó trong tay tức đến không thở được.

“Đúng vậy! Khí chất của chị gái nhỏ rất đặc biệt, khi đó tôi cũng có để ý. Chị gái nhỏ đi trên đường rất nhẹ nhàng uyển chuyển giữ thăng bằng rất tốt, căn bản là không thể đụng vào người khác được!” Cậu thiếu niên đeo khẩu trang đen cũng nói.

Những người chứng kiến toàn bộ hành trình cũng sôi nổi đứng ra làm chứng.

Giống với cậu thiếu niên kia, hầu hết bọn họ đều bị khí chất của Cố Dạng thu hút, chỉ đơn thuần thưởng thức nên lưu ý Cố Dạng nhiều hơn một chút, cho nên đã nhìn thấy toàn bộ câu chuyện.

Rõ ràng là con gái người ta không hề đụng vào người khác, còn rất tích cực cứu người, không ngờ lại bị mắng chửi. Ngay cả người ngoài như bọn họ còn cảm thấy tức giận, cũng may tâm lý của cô bé rất ổn định, mới không bị đám người này làm cho tức chết.

Nhìn thấy nhiều người đứng ra làm chứng như vậy, những người hùa theo đều im lặng. Có người rất tự giác hào phóng đứng ra xin lỗi Cố Dạng đồng thời khen ngợi cô, có người lại áy náy liếc nhìn xin lỗi cô, cũng có người im lặng rời đi…

Cố Dạng gật đầu với những người tiến lên xin lỗi cô, sau đó quay lại nhìn những người đã chịu đứng ra làm chứng vì cô, cười cảm ơn nói: “Thật sự cảm ơn mọi người đã làm chứng cho tôi.”

Cô gái trẻ tươi cười ấm áp, từng hành động cử chỉ đều cho thấy cô được dạy dỗ rất tốt, nhìn vô cùng ôn nhu hòa nhã, rất được lòng người.

“Là việc nên làm. Không thể để người tốt bị ghẻ lạnh được!”

“Không cần cảm ơn, cô bé không có làm sai gì cả, cô làm rất đúng.”

Người đàn ông lúc nãy phối hợp với cô làm hô hấp nhân tạo cho ông lão cũng gật đầu nói với Cố Dạng: “Cô gái, cô rất tốt.”

Cố Dạng nở nụ cười xán lạn: “Chú cũng vậy. May là có chú phối hợp với cháu, chú cũng là bác sĩ đúng không ạ?”

Người đàn ông cười lớn: “Đúng vậy, cô bé rất có mắt nhìn. Tôi là Kỷ Minh Huy, là Viện trưởng của bệnh viện tâm thần Cẩm Thành.”

Đồng nghiệp nha!

Đôi mắt Cố Dạng sáng lên, “Cháu tên Cố Dạng ạ.”

Thấy cô gái không ra vẻ mình là thiên kim nhà giàu, mắt của Kỷ Minh Huy càng thêm khen ngợi. Ưu nhã, có giáo dưỡng, biết đối nhân xử thế, gặp chuyện thì bình tĩnh, so với đứa con trai của ông thì mạnh hơn nhiều!

Cố Dạng lại nhìn cậu thiếu niên đeo khẩu trang đen lúc trước còn muốn giúp cô, nở một nụ cười như ánh mặt trời: “Vừa nãy còn chưa kịp trả lời cậu, cảm ơn cậu đã giúp đỡ.”

Cậu thiếu niên gãi đầu, đứng trước nụ cười rực rỡ của tiểu tiên nữ, lộ ra vẻ ngại ngùng hiếm thấy: “Vừa nãy tôi cũng không giúp được gì cho cô cả.”

Đột nhiên Cố Dạng nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ở bên kia đường, đôi mắt linh động khẽ nhúc nhích: “Tôi đi trước nhé, có duyên sẽ gặp lại.”

Câu nói của thiếu niên tiêu tán trong gió: “Chị gái nhỏ, tôi là Quý Cảnh Sí.”

Lúc này có người chạy về phía cậu ấy: “Tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu lại chạy đi đâu vậy, đạo diễn Trần đi khắp nơi tìm cậu kìa!”

Đôi mắt đẹp của Quý Cảnh Sí mang theo bực bội: “Ông ta đã đuổi cô nữ diễn viên số 2 cả ngày kiếm chuyện té trước mặt tôi chưa?”

Vẻ mặt người đại diện cũng rất bất lực nói: “Tiểu tổ tông à, chuyện này không tốt lắm đâu, dù sao cũng là người do nhà đầu tư nhét vào đoàn.”

Quý Cảnh Sí cười nhạt: “Để tôi đầu tư, mau đuổi cô ta đi.”

Người đại diện: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play