Hai mắt Cố Dạng ngây thơ nhìn Nguyễn Tuyết Linh, “Mẹ, làm sao vậy? Mỹ phẩm dưỡng da đó có vấn đề gì sao?”
Nguyễn Tuyết Linh hít sâu một hơi, ánh mắt có chút âm u: “Tốt nhất là không có vấn đề gì. Nếu không mẹ tuyệt đối không bỏ qua cho Nguyễn Yên!”
Cố Dạng lên lầu lấy bộ mỹ phẩm đưa cho Nguyễn Tuyết Linh.
Nguyễn Tuyết Linh cầm lấy bộ mỹ phẩm dưỡng da đi ra cửa, bà vẫn không yên tâm nên quyết định tự mình đưa đi kiểm nghiệm chờ kết quả.
Cố Dạng cũng đi ra ngoài.
Tháng tám ở Cẩm Thành nóng như một cái bếp lò, giữa trưa trời nắng to, vừa ra khỏi cửa đã thấy luồng nhiệt ập tới.
Hai hàng cây ngô đồng xanh tốt trên đường tạo thành những bóng râm. Đúng là giờ cao điểm, xe nhiều như nước, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Một cô gái mặc chiếc đầm màu trắng, tóc dài đến eo, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, đi giữa dòng người hối hả, dường như không chút liên quan đến sự náo nhiệt này.
Bỗng nhiên, phía trước xuất hiện một người già mặc đồ bệnh nhân lảo đảo đi tới.
Cố Dạng đang định nhường đường cho ông ấy, không ngờ ông ấy té xỉu bên cạnh chân cô.
Cố Dạng đang đứng tại chỗ: “…”
Đây là ăn vạ hả?
Những người đi ngang thấy thế cũng sôi nổi dừng lại.
“Cô gái này sao thế? Mắt bị mù sao, sao lại đụng ngã người già thế hả?” Có bác gái tay cầm đồ ăn chỉ tay vào Cố Dạng mắng mỏ.
“Từ trên xuống một người toàn đồ hiệu thì chắc là con gái nhà giàu rồi, giới nhà giàu ấy à, làm ra mạng người còn ít sao…”
Mọi người vây xung quanh Cố Dạng nghị luận sôi nổi, chỉ chỉ trỏ trỏ, còn có người quay video, có người gọi xe cứu thương.
Cố Dạng là bác sĩ tâm lý, tố chất tâm lý rất tốt, không bị nghị luận xung quanh ảnh hưởng, cũng không rảnh mà để ý. Cô ngồi xổm xuống kiểm tra tình hình của người lớn tuổi đó, phát hiện ông ấy không phải ăn vạ, mà trái tim đã ngừng đập rồi.
Cô tuy rằng là bác sĩ tâm lý và thần kinh, nhưng sơ cứu cơ bản thì vẫn nắm được.
Vì thế bắt đầu ấn tim, làm hồi sức nhân tạo cho ông ấy.
Người chung quanh đều sửng sốt nhìn động tác của Cố Dạng.
Nhưng có người lại chế giễu: “Chắc là giả bộ ha? Cái loại người giàu này làm sao biết hồi sức tim phổi được chứ?”
“Khẳng định là giả vờ, một cô gái thì có bao nhiêu sức lực mà ấn tim chứ? Có khi còn thêm nặng hơn đấy!”
“Nặng hơn thì sao, mấy cái người này trong nhà khẳng định sẽ cử người xử lý ổn thỏa.”
Đương nhiên cũng có người chứng kiến toàn bộ quá trình, biết Cố Dạng vô tội, cho nên vì Cố Dạng mà cãi lại những người khác. Nhưng âm thanh này lại bị những lời lên án đè ép xuống.
Có một thiếu niên đeo khẩu trang đen không chịu nổi nữa, đứng ra giải thích cho Cố Dạng vài câu, nhưng căn bản là không ai nghe, hắn chỉ có thể chạy đến chỗ Cố Dạng: “Chị gái nhỏ, cô còn ổn chứ, hay là để tôi ấn giúp cho.”
Khi hồi sức nhân tạo cho tim, tần suất ấn tim ngoài lồng ngực ít nhất là 100 ấn mỗi phút, ấn sâu ít nhất 5cm, yêu cầu sức lực người ấn rất lớn.
Còn có một người đàn ông trung niên chủ động đi đến, giúp ông lão hô hấp nhân tạo, phối hợp với tần suất Cố Dạng ấn tim.
Vài phút sau, xe cứu thương tới, nhân viên y tế nâng ông lão lên xe cứu thương.
Trong đó có một bác sĩ xem xét tình hình của ông lão, nhẹ nhàng thở ra, “May là 4 phút thời gian vàng không bị lãng phí, hồi sức nhân tạo làm tốt lắm.”
Người đó khen ngợi nhìn Cố Dạng một cái: “Cô bé à, động tác sơ cứu rất chuyên nghiệp, tư thế ấn tim hồi sức rất đúng nha.”
Đến khi xe cứu thương rời đi rồi, đám người vây xem vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, những người chỉ trỏ phê phán Cố Dạng như bị bấm nút tạm dừng lại.