Trong một con ngõ hẻo lánh ở phía bên kia đường, Phong Quyết đang bị một đám người vây lấy.
“Thằng nhóc, mày dám từ chối đại tiểu thư nhà chúng tao, là muốn chết à?”
“Anh Long, nói nhiều với nó như vậy làm gì, chúng ta dạy dỗ nó một bài học, rồi chộp nó tới hầu hạ đại tiểu thư là được rồi!”
Phong Quyết bị vây quanh ở giữa, cúi đầu, tóc mái rũ xuống che khuất đôi mắt, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.
“Đại tiểu thư của mấy người là ai, dám đụng vào người của bổn cô nương à?”
Âm thanh dịu dàng xen lẫn chút ý cười.
Đám người đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp nhu nhược đứng đó.
“Cô là ai?”
“Thằng nhóc này được đại tiểu thư nhà tao nhìn trúng, em gái, tốt nhất đừng xen vào chuyện của người khác.” Anh Long cười lạnh.
“Anh Long, trông cô ta cũng đẹp ghê nha!” Một tên háo sắc đi về phía Cố Dạng, muốn đưa tay sờ soạng cô.
Phong Quyết ánh mắt lạnh buốt nhìn hắn ta như nhìn một người chết, hơi thở quanh người trở nên đáng sợ, như thể một con thú đang phát điên.
Nhưng mà anh chưa kịp ra tay, Cố Dạng đã vật người đàn ông đó qua vai ném xuống đất, dẫm thật mạnh lên ngón tay của hắn.
“A─” ngón tay truyền đến cơn đau, người đàn ông đau tới mức hét lên.
Tiếng hét thê thảm đã làm cho đám đàn ông kia thu lại vẻ mặt xem kịch vui, nhao nhao vây lấy Cố Dạng.
Vài phút sau, đám người anh Long nằm trên mặt đất, ôm lấy ngón tay kêu la thảm thiết.
Cố Dạng liếc mắt nhìn một cái, đúng là rác rưởi!
Trước khi xuyên qua đây, cô cũng là thiên kim hào môn danh tiếng, tuy rằng bên người có rất nhiều vệ sĩ, nhưng gia tộc muốn cô có năng lực tự bảo vệ bản thân, nên đã ném cô vào bộ đội đặc chủng rèn luyện hơn một năm.
Lúc ấy cô kêu la mệt mỏi, còn bày đủ trò lấy lòng muốn thoát khỏi đó, về sau mới phát hiện, có võ bớt được rất nhiều chuyện, gặp phải những chuyện không thuận mắt liền trực tiếp ra tay.
Phong Quyết nhìn Cố Dạng có chút sững sờ, thấy cô đi tới, liền trở nên ngoan ngoãn như một con thú được vỗ về, âm thanh mềm mại trong trẻo: “Chị ơi, chị không sao chứ?”
Cố Dạng nhón chân vươn tay xoa đầu anh, cười dịu dàng: “Không sao, chị đến bảo vệ em.”
Phong Quyết lẳng lặng nhìn Cố Dạng, đáy mắt có gì đó rất phấn khích.
Đúng lúc này, xe cảnh sát tới, cảnh sát nhìn đám người nằm ngổn ngang kêu đau đớn trên mặt đất, lại nhìn Cố Dạng và Phong Quyết đứng bên cạnh, ngây người một chút: “Là ai báo cảnh sát?”
Cố Dạng chỉ đám người trên mặt đất, yếu ớt nhu nhược nói: “Là cháu báo cảnh sát ạ. Bọn họ cố tình gây sự, tự ý vây đánh người khác.”
Đám người nằm trên mặt đất: ?!!!
Ôi vãi! Cô là ma quỷ à? Thế mà còn báo cảnh sát! Bọn tôi vây đánh hai người? Ai đánh ai nhìn còn không thấy sao?
Mấy cảnh sát cũng hơi hoài nghi, nhưng nhìn Cố Dạng nhu nhược còn Phong Quyết ốm yếu, cũng cảm thấy đây mới là người bị hại.
Lại nhìn đám người đàn ông cao to nằm trên mặt đất, sau khi nhìn kĩ, sắc mặt có chút thay đổi: “Lại là các người! Vừa ra khỏi trại giam lại đi bắt nạt người khác!”
Cố Dạng chép miệng, còn có tiền án à.
Đám người anh Long luống cuống, chỉ vào Cố Dạng: “Không phải chứ, mấy người không thấy bọn tôi nằm trên đất sao? Là cô ta cố ý gây sự đánh bọn tôi mà!”
Mấy cảnh sát nhìn Cố Dạng nhu nhược yếu đuối cần người bảo hộ, rồi lại nhìn về phía anh Long càng thêm khinh thường: “Anh nói cô bé này đánh bọn anh?”
Nói cậu thanh niên kia đánh bọn họ có khi còn đáng tin hơn.
Đám người anh Long: “…”
“Dù bọn họ đánh các người thật, thì đó cũng là phòng vệ chính đáng.” Một anh cảnh sát kiên quyết nói.
“Đúng ạ! Cháu có chứng cứ!” Cố Dạng gật đầu, lấy điện thoại mở phần ghi âm ra, từ lúc ở đầu hẻm cô đã mở điện thoại ghi âm lại hết mấy câu nói kia.