Tối ngày thất đầu, tôi ôm di ảnh của bà ngoại ngồi trên bậc cửa trước nhà. Bố mẹ bảo vào nhà nhưng tôi nhất quyết không nghe. Cuối cùng, ông ngoại nói, “cứ để nó ngồi đấy đi, biết đâu có thể nhìn thấy bà ngoại nó.” Bố mẹ bất lực nhìn tôi rồi quay vào phòng ngủ. Tôi chẳng muốn nói gì, chỉ muốn đợi bà ngoại về, dù chỉ để được bà ôm một cái. Nhưng tôi đợi mãi đến tận nửa đêm vẫn không thấy bóng dáng bà ngoại đâu.
Sáng hôm sau, ông ngoại đi ra bảo tôi vào nhà ngủ. Tôi quay mặt sang nhìn ông, mắt đỏ hoe, “sao bà ngoại không về hả ông?”
Ông ngoại ngồi xuống bên cạnh tôi, thở dài, “bà ngoại con có về chứ, còn nói chuyện với ông nữa. Bà bảo sau này không cho con ngồi bên ngoài thế này nữa, dễ bị cảm lạnh. Bà ngoại con còn trách ông nữa đấy”
 “Vậy sao bà ngoại không cho con được nhìn thấy?” Tôi ngây người nhìn ông ngoại.
Ông ngoại xoa đầu tôi, “bà ngoại con nói dưới đó bận lắm, vừa mới xuống nên có nhiều việc phải làm, chưa thể thường xuyên lên đây. Bà ngoại dặn con phải ngoan, đừng để bà lo lắng. Bà ngoại còn nói nếu để con nhìn thấy, sợ con sẽ buồn. Kiều Long à, bà ngoại con lúc nào cũng lo con sẽ nghĩ quẩn. Đừng như vậy nữa, con còn cả chặng đường dài phía trước, con phải sống tốt thì bà ngoại mới yên tâm được.”
Tôi tựa đầu lên vai ông ngoại, từ từ nhắm mắt lại, “ông ngoại ơi, con sẽ sống thật tốt, không để bà ngoại lo lắng đâu.” Ôm chặt di ảnh của bà trong lòng, tôi hiểu rằng bà ngoại không để mình nhìn thấy là vì muốn tốt cho tôi, thế nhưng vẫn không thể ngăn nổi nỗi nhớ bà.
Buổi chiều, bố mẹ tôi chuẩn bị quay về, nghe ý của họ là còn phải bận rộn công việc làm ăn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play