Tôi không khóc.
Hai ngày đó, tôi nhìn thấy rất nhiều người đến sân nhà mình. Gương mặt họ đều mang theo nét cười, trong khi loa phát thanh của thôn liên tục phát nhạc tang. Trưởng thôn nói rằng chưa ai từng có được đãi ngộ này, nhưng thím Mã là người tốt, cả đời đã giúp đỡ cho rất nhiều người trong thôn, vậy nên ông ấy nhất định phải phá lệ vì bà ngoại.
Tôi vô cảm làm theo các nghi thức tang lễ, mặc đồ tang, cùng mẹ thức đêm bên linh cữu, không ăn không uống. Đến lúc đưa tang, tôi chạm vào tay bà ngoại, vẫn là cảm giác ấm áp đó, như thể bà ngoại chưa hề rời đi, chỉ đang ngủ mà thôi.
Cho đến giây phút hạ táng, nhìn thấy mẹ dùng xẻng xúc đất đổ lên nắp quan tài của bà ngoại, đầu óc tôi bỗng trống rỗng. Thế rồi, tôi nhấc chân lên nhảy thẳng xuống huyệt mộ.
Mẹ tôi chưa kịp phản ứng, một xẻng đất rơi trúng người tôi. Bố tôi giật mình hoảng hốt, há miệng hét lên, "Kiều Kiều! Sao con lại nhảy xuống, có phải bị ngã không? Mau lên đây nào!”
Tôi khẽ cử động, rồi nằm rạp lên quan tài của bà ngoại, áp mặt vào nắp quan tài, miệng lẩm bẩm, “cứ chôn đi, con sẽ ở đây, con không đi đâu hết. Con sẽ ở đây với bà ngoại..."
“Kiều Long à, nghe lời ông ngoại đi con. Mong muốn lớn nhất cả đời này của bà ngoại con là thấy con được vui vẻ. Con mà cứ thế này, bà ngoại nhất định sẽ buồn lắm. Con đứng dậy đi, để bà ngoại được yên nghỉ.” Ông ngoại đứng đó, giọng run rẩy. “Nơi này là do bà ngoại con chọn, bà ấy nói từ đây có thể nhìn thấy con, bà ngoại con chỉ muốn thấy con vui vẻ cười nói thôi. Đừng làm bà ngoại con đau lòng, ngoan, lên đây nào.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT