Tối hôm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ được, cũng không dám khóc thành tiếng. Nửa đêm, tôi lặng lẽ trở dậy, đi sang phòng thờ bảo gia tiên, thắp nén hương rồi quỳ xuống. Nước mắt tôi không kìm được trào ra, "Kiều Long cầu xin lão tiên gia đừng để bà ngoại con cứ thế mà đi. Con không nỡ xa bà ngoại... "
Vừa khóc tôi vừa nói, trong lòng đau đớn không thể diễn tả, "cho con sống ít đi hai mươi năm, thậm chí ba mươi năm, bốn mươi năm cũng được...chỉ cần bà ngoại con được bình an, đừng để âm sai đưa ngoại đi..."
"Chị ơi..."
Bên tai bỗng vang lên một giọng nói. Tôi quay mặt lại, thấy Sinh Tử đang mặc yếm nhỏ màu đỏ đứng đó. Khoảnh khắc đó tôi như nhìn thấy cứu tinh của mình, "Sinh Tử! Em cứu bà ngoại của chị đi! Đừng để bà ngoại rời xa chị! Em cứu bà ngoại với!"
Sinh Tử nhìn tôi, khẽ cau mày, "chị ơi, bà ngoại chị đã đến lúc thọ tận mà ra đi. Xuống dưới đó, bà sẽ được hưởng phúc, biết đâu sau này còn có thể đắc đạo thành tiên..."
"Không! Chị không muốn bà ngoại rời xa mình! Cả đời này chị cũng không muốn rời xa bà ngoại đâu!"
"Không phải rời đi đâu, bà ngoại sẽ luôn ở đây, giống như em vậy."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play