Bà ngoại vung tay lên "đã dặn con bao nhiêu lần rồi, bảo con không được nghịch điện thoại, con vừa gọi cho ai đấy? !"
Động tác thọc tay vào túi lấy lá ngô của tôi dừng lại, ánh mắt chuyển sang ống nghe điện thoại đang để chỏng chơ ở đó, tôi không khỏi thầm mắng mình lúc nãy chạy ra ngoài vội quá quên không gác nó lại đàng hoàng. Tôi ấp úng mở miệng "anh, anh trai gọi điện thoại cho con, con chỉ nghe thôi."
"Kiều Long, bà ngoại dặn con sau này phải giữ khoảng cách với anh trai kia, không được liên lạc nữa có biết không, xem ra ngày mai bà ngoại phải khóa điện thoại lại mới được." Nói rồi, bà ngoại nhìn tôi "di động của con đâu."
Tôi cụp mắt "di động của con hư rồi." Tôi cứ nghĩ bà ngoại hỏi tiếp tại sao di động lại hư sau đó sẽ mắng tôi, dù sao đây cũng là một thứ rất đắt tiền.
Ai ngờ bà ngoại chỉ nói "hư rồi cũng tốt, miễn cho con lại gọi lung tung." Nói xong, bà ngoại bước lên kháng trải chỗ ngủ cho tôi "ông ngoại con thật là, tối thui tối mò thế này còn ra ngoài đánh bài, cũng không biết ở nhà với con, con không ở nhà ngày nào cũng bảo nhớ con, thế mà con vừa về ông ấy lại chạy ra ngoài chơi."
Trong lòng tôi đang có tâm sự nên cũng không có tâm trạng nói chuyện. Bà ngoại bảo tôi đi ngủ tôi liền lập tức nghe theo, có điều tôi không dám ngủ thật, bởi vì tôi biết nửa đêm mình còn có việc phải làm. Tôi cứ nằm im nhẫn nhịn, lúc ông ngoại trở về tôi còn nghe thấy bà ngoại ngái ngủ lên tiếng hỏi "mấy giờ rồi bây giờ ông mới về."
"Chưa đến mười hai giờ mà." Ông ngoại trả lời, rồi ông lọ mọ cởi áo trong bóng tối "Kiều Long ngủ rồi phải không."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT