Dì Diễm Hồng nghe bà ngoại nói liền sững ra, chưa đợi tôi trả lời đã nói tiếp "dì Mã dì không biết việc này sao, việc này trách chúng con. Do Lâm Lâm nhà con nghịch ngợm, lấy di động của Kiều Long, sau đó tối hôm qua Kiều Long sang nhà con đòi lại. Con tưởng di động đó là đồ chơi nên cũng không để ý, đến khi Gái lớn nói mới biết. Con còn đẩy con bé một cái, dì đừng để bụng được không, muốn trách tội cứ trách chúng con là được!"
Chú Hứa Cương bên cạnh cũng gật đầu lia lịa "dì Mã, hai nhà chúng ta là hàng xóm láng giềng cả, việc tối hôm qua qua đúng thật do Diễm Hồng không phải, con cũng không ngăn cô ấy lại. Con người cô ấy tính tình nóng nảy quá mà. Di động bao nhiêu tiền, chúng con đền, chúng con nhất định sẽ đền!"
Bà ngoại vung tay lên, ngắt lời chú Hứa Cương, quay sang nhìn chú ấy một cái "Cương Tử, trước mắt cứ ôm đứa nhỏ nhà cậu về nhà đi đã."
"Dì Mã à!" Dì Diễm Hồng lập tức quy sụp xuống "xin dì đừng giận mà, dì cứ đánh con là được, do con sai, con không biết dạy đứa nhỏ nhà mình. Nếu con bé có mệnh hệ gì con cũng không sống nổi nữa!"
Bà ngoại chau mày nhìn bà ấy "cô cứ đứng lên đã, tôi không nói không xem cho con bé, tôi bảo đảm những vết kim châm sẽ biến mất trước buổi trưa nay, nếu không mất được tôi sẽ sang nhà cô xem lại lần nữa."
"Thật ạ?" Dì Diễm Hồng không dám tin nhìn bà ngoại tôi "nếu thực sự chữa khỏi được, dì Mã bảo làm gì con cũng làm."
"Hai người mang đứa nhỏ về đi, đợi con bé khỏe rồi hãy nói những việc khác." Bà ngoại lên tiếng, thế nhưng hai mắt lại cứ nhìn thẳng vào tôi, làm tôi không dám ngẩng đầu lên, tôi lặng lẽ ngồi xụ mặt ở đó, trong lòng đã sợ điếng lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT