Cô Tâm Vân vừa bước chân ra khỏi phòng bệnh, Trác Cảnh đã lập tức từ trên giường ngồi bật dậy, nhìn chú Trác "chú, người phụ nữ này phiền phức quá."
"Kỳ Lân, không được vô lễ, dì ấy là người lớn."
Hiếm có lúc chú Trác nghiêm khắc với Trác Cảnh một chút, sau đó chú ấy vẫy tay gọi anh ấy "ra ngoài với chú một chút, chú có mấy câu muốn nói với con."
Trác Cảnh đứng dậy, nhấc chân bước ra khỏi phòng bệnh.
Tôi vẫn đứng im tại chỗ, đợi hai người họ đi rồi cô Tâm Linh liền an ủi tôi, bảo là cô lớn vốn đã quen cách nói năng như thế, khuyên tôi đừng để bụng, cứ nghe vào tai này rồi ra tai kia thôi. Tôi không có phản ứng gì, cũng không muốn nhiều lời thêm. Những lúc không vui trong lòng, đối với tôi ngoài bà ngoại ra thì ai cũng là người ngoài hết, vậy nên, tôi chẳng muốn nói thêm gì cả.
Thực lòng mà nói, sau khi nghe những lời của cô Tâm Vân, tôi cảm thấy cực kì khó chịu, đến mức tôi có một loại kích động muốn mách lại với bà ngoại, bảo bà đừng tìm mộ huyệt gì đó cho bà nội, tốn công tốn sức lại còn bị người ta mặt nặng mày nhẹ. Ở nơi này xem như tôi đã được thể nghiệm sâu sắc một điều, lúc đó mặc dù tôi vẫn còn nhỏ và không hiểu thế nào là thế gian quanh co, nhưng tôi hiểu thế nào là thiện ác, tôi biết làm người phải có lương tri.
Ai tốt với tôi, tôi nhất định sẽ tốt lại với người đó. Ai không để ý đến tôi, tôi cũng không thèm để ý đến họ. Có điều ai chọc vào tôi, tôi nhất định sẽ ăn miếng trả miếng. Tôi nghĩ, đây chính là nhân sinh quan của mình cũng là lý tưởng chân thật nhất của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT