Tôi vẫn còn đứng tần ngần trước cổng, bà ngoại đang bưng đồ cúng thượng tế đã nhìn thấy tôi, bà không giấu được vẻ kinh ngạc, vội vàng bước đến trước mặt tôi "không phải ngoại đã dặn con ở lại bệnh viện với cô út thêm mấy ngày nữa sao."
"Cô út sốt ruột, muốn về nhà tiễn bà nội lần cuối." Tôi đáp, ôm cánh tay nhìn bà ngoại "ngoại ơi, con nhìn ảnh thờ đen trắng của bà nội cả người cứ ớn lạnh."
Bà ngoại cau mày, kéo tay tôi "vào trong nhà với ngoại, con là cháu gái, phải để tang."
Lúc vào nhà, có rất nhiều họ hàng âm thầm quan sát tôi, họ bàn tán với nhau "đây là đứa cháu gái kia của Thúy Phương phải không."
"Đúng đấy, bao nhiêu năm rồi bây giờ mới lần đầu thấy mặt."
"Sao nghe nói bệnh nặng lắm không sống được mấy ngày, trông cũng khỏe mạnh lắm mà."
Tôi không biết bọn họ là ai, vì vậy cảm giác bị người khác xì xầm bàn tán sau lưng cực kỳ không dễ chịu, tôi chỉ có thể cắn răng bước thật nhanh theo bà ngoại đi vào phòng của chúng tôi. Sau khi vào phòng, bà ngoại lấy một cái áo được may như kiểu áo lót vằng vải xô trắng đưa cho tôi mặc. Tôi nhìn cái áo cảm giác có gì đó không đúng, cau mày nói với bà ngoại "ngoại ơi, con không muốn mặc cái này."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT