Chú Trác nhanh hơn một bước kéo bà ấy lại "chị, chị định làm gì thế, sống chết có số, dì lớn tuổi rồi ra đi cũng là chuyện thường, lại nói, chuyện của Tâm Linh, cũng không phải do cháu cố ý, muốn trách chỉ có thể trách chúng em không nói với mọi người!"
Cô Tâm Vân rưng rức nước mắt, quay lại nhìn chú Trác "thật sự không trách chị sao? !"
"Chị, em đã lên tiếng trách chị lúc nào chưa, chị đừng gây ồn ào nữa, ở đây là bệnh viện phải giữ yên tĩnh." Cô Tâm Linh có phần bất lực trả lời, lau nước mắt cho An Kỳ "sao chị lại đánh con nít, An Kỳ còn nhỏ như vậy, con bé đã hiểu gì đâu."
Đến lúc này cô Tâm Vân mới ném cây roi trong tay sang một bên, đến trước mặt cô Tâm Linh vừa lau nước mắt vừa nói "dù em không trách thì chị cũng tự trách chính mình, trong bụng em nói thế nào cũng là một mạng người, đều do An Kỳ nhà chị không hiểu chuyện, sao chị không biết dạy nó cho đàng hoàng chứ!"
Nói rồi, bà ấy hít mũi nhìn sang chú Trác "em rể, nếu em không nuốt nổi cục giận của An Kỳ nhà chị, đến lúc đó bọn chị cũng không lên thành phố nữa, cứ để nó chết mục ở đây, để nó chuộc tội với dì út nó cả đời này, ai bảo nó bất cẩn như vậy..."
"Sao chị càng nói càng quá đáng vậy, em đã nói rồi, việc này qua rồi, em với Tâm Linh đều còn trẻ sau này lại có cũng đâu khác gì. Hơn nữa là em phải xin lỗi nhà mình. Tâm Linh vẫn luôn nói nhà mình rất truyền thống, chưa kết hôn đã có con là việc mất mặt. Chúng em vốn định lần này về bàn bạc chuyện kết hôn luôn, không ngờ lại xảy ra việc lớn thế này, cho dù không bị An Kỳ đụng phải, em nghĩ lúc đó tâm trạng của Tâm Linh không được tốt, em bé cũng khó mà khỏe mạnh được."
Lúc trước tôi cảm thấy chú Trác không được đẹp trai, nhưng bây giờ lại thấy con người chú ấy cực kỳ tốt. Những lời chú ấy nói làm tôi nghe cũng thấy yên lòng, vậy nên nhìn chú ấy cũng thấy vừa mắt hơn rất nhiều.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT