Có lẽ do tôi vẫn là đứa con nít, mặc dù rất lo lắng cho cô Tâm Linh, nhưng đấu khẩu với Trác Cảnh anh một câu tôi một câu, cuối cùng tôi ngủ quên lúc nào không biết. 
Ngủ được nửa chừng tôi cảm giác có người động vào mình, mí mắt nặng như đeo chì, tôi cố gắng mở hé mắt ra nhìn, thấy Trác Cảnh đang ôm mình hình như đi đến nơi nào đó. Tôi muốn hỏi anh ấy định đi đâu, nhưng rồi lại cảm thấy anh ấy cũng không đem mình đi bán được, thế nên tôi yên tâm ngủ tiếp.
Đến khi mở mắt lần nữa tôi đã thấy mình nằm ngủ trên giường bệnh bên cạnh cô Tâm Linh. Tôi dụi mắt ngồi dậy, nhìn cô ấy "cô út, cô có sao không."
Cô Tâm Linh nhìn tôi, khẽ cong khóe môi mỉm cười "ừ, cô út không sao, tối qua con sợ lắm phải không."
Tôi hơi ngượng, gãi đầu "con ngủ quên, lẽ ra con không nên ngủ."
"Ngủ như heo ấy, nước miếng chảy ướt cả vai tôi." Một giọng nói lạnh nhạt vang lên bên tai tôi. Tôi quay lại, nhìn thấy Trác Cảnh đang xách theo một đôi dép mới bước vào, sau đó ném luôn xuống dưới chân tôi "này, mới đấy."
"Sao tôi ngủ mà anh không gọi dậy, tôi còn không biết cô út ra phòng ngoài từ lúc nào!" Tôi nhìn anh ấy giận dỗi lên tiếng, thực ra tôi giận bản thân nhiều hơn, trách mình sao lại ngủ ngon lành như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play