Tôi hít mũi nhìn Trác Cảnh. Đương nhiên anh ấy không biết bà ngoại có ý nghĩa thế nào với tôi. Bà ngoại là mẹ tôi, là bố tôi, là nơi gửi thác tình thân của tôi. Loại cảm giác sợ hãi này, tôi không thể hình dung được bằng lời.
Tôi loáng thoáng nghe được giọng nói của bà ngoại từ sau cánh cửa truyền ra. Nhiều năm nấp ở cửa nghe trộm giúp tôi luyện được một đôi tai rất nhạy cảm. Tai tôi dán sát vào cánh cửa, tôi nghe thấy bà ngoại giống như đang tự lẩm bẩm một mình. Giọng nói của bà ngoại không lớn, thêm vào tiếng sấm sét, khiến tôi rất tốn sức mới nghe được.
".... Con thừa nhận con không nên nghịch thiên cải mệnh, phạm vào cấm kỵ của âm dương sư, nhưng vì con muốn tốt cho Kiều Long, con phải ích kỉ một lần này, chỉ muốn con bé cả đời này không gặp phải nhiều khổ nạn như vậy...."
"Ầm ầm" ! ! !
Lại một tiếng sấm vang lên làm tôi không nghe rõ bà ngoại đang nói gì. Vừa nghe bà ngoại nói bà là vì mình, tôi càng cuống hơn nữa. Trong lòng thầm nghĩ, có lẽ bà ngoại muốn tôi uống máu của An Kỳ là vì muốn tốt cho tôi, có điều bà ngoại sẽ không vì tôi mà xảy ra việc gì phải không. Nếu như vậy, tôi thà rằng không uống, dù sao tôi không tốt cũng là việc của sau này, tôi không nghĩ được xa như vậy, trước mắt tôi chỉ không hy vọng bà ngoại xảy ra chuyện.
'Thùm thùm thùm', tôi đưa tay đập cửa, mở miệng gào lên "ngoại ơi, ngoại có sao không, ngoại mau ra đây đi ngoại."
"Kiều Kiều, bà ngoại con sẽ không sao đâu, yên tâm đi con." Chú Trác Vỹ ngồi xuống bên cạnh, nhìn tôi "bà ngoại con vì Kỳ Lân nhà chú mới như vậy, yên tâm đi, chú Trác sẽ không để bà ngoại xảy ra chuyện đâu."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT