...
Trác Cảnh vừa dứt lời, cả căn phòng bỗng im lặng như tờ.
Sau một khoảnh khắc ngượng ngùng ngắn ngủi, bố tôi quay đầu bỏ đi.
Xét về mặt lý thuyết có lẽ ông ấy bị Trác Cảnh làm mất mặt quá nên bỏ đi, chứ không hẳn do bị tôi chọc tức.
Nhưng lúc đi, vẻ mặt bố tôi lại đau khổ tột cùng, chỉ thiếu nước khóc lóc mà thốt lên một câu, "Kiều Kiều! Con làm bố quá thất vọng!!"
Tôi không biết ông ấy thất vọng ở điểm nào. Cố suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng hiểu ra một chút lý do ông ấy thất vọng, đó là vì tôi không chịu quay về. Đối với nhà họ Lâm bây giờ, tôi chính là viên thuốc an thần. Hiện tại trận pháp của bà ngoại là thứ khiến họ kiêng dè nhất. Họ đang sợ, sợ rằng nó sẽ dẫn đến điều gì đó ngoài ý muốn. Có điều suy cho cùng, vẫn là vì họ chột dạ, vì họ ích kỷ. Mà điều đó cũng cho thấy sự đáng thương của tôi.
Có lẽ ngay cả bà ngoại cũng không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như thế. Bà muốn dùng cách này để ràng buộc bố mẹ tôi, để họ đối xử tốt với tôi hơn. Nhưng nghĩ lại, sự ràng buộc này thật nực cười. Tôi lại cần một trận pháp để ép bố mẹ phải có trách nhiệm với mình sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play