Kể từ ngày hôm đó, tôi đã hiểu rõ một điều, căn nhà ở quê của tôi và ông ngoại tôi chỉ có thể dựa vào chính mình để kiếm tiền xây lại, chắc chắn không thể trông mong vào bố mẹ.
Trong một tuần Hứa Mỹ Kim nằm viện, nhiệm vụ mỗi ngày của Trác Cảnh là đưa đón tôi đi đi về về, nhờ vậy cũng giúp tôi giúp tôi bớt được không ít việc. Tuy Trác Cảnh chưa từng vào phòng bệnh, nhưng Hứa Mỹ Kim vẫn nhạy bén nhận ra sự khác thường của tôi, hoặc có thể nói, dù chậm chạp đến mấy nó cũng sẽ nhận thấy tôi đang không ổn. Thế là tôi dứt khoát kể cho nó nghe chuyện bố tôi đến đây và cả những lời Trác Cảnh đã nói. Vừa nghe xong, Hứa Mỹ Kim lập tức đưa ra một loạt câu hỏi.
“Anh ta có thật lòng không?”
“Anh ta có thể đảm bảo sẽ tốt với mày cả đời không?”
“Anh ta… có biết tình trạng sức khỏe của mày không?”
Đây chính là điều khiến tôi day dứt. Mỗi ngày tôi đều muốn gặp anh ấy, cho dù chỉ là mười mấy hai mươi phút ngắn ngủi trên xe và chúng tôi còn bận đấu khẩu qua lại, rồi buổi tối anh ấy lại gọi điện cho tôi, sau đó tôi về nhà. Tôi cảm thấy khoảng thời gian này chính là lúc tôi vui vẻ nhất trong ngày.
Thấy tôi im lặng, Hứa Mỹ Kim lại hỏi thêm một câu,“Kiều Long, mày có thích anh ta không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play