Lưng tôi lạnh toát, quả nhiên, chỉ cần ở cùng Trác Cảnh là có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng.
Đang mải suy nghĩ thì quả bóng trong tay đứa bé đã lăn lộc cộc về phía tôi. Tôi giật nảy mình, theo bản năng định đưa tay mở cửa xe, nhưng vừa quay mặt lại đã thấy Trác Cảnh đang nhìn mình với vẻ mặt như đang xem kịch hay, “này, chẳng phải em nói sẽ khắc phục nỗi sợ sao?”
Lời còn chưa dứt, quả bóng đã lăn đến bên chân tôi rồi dừng lại. Tôi hít một hơi thật sâu, đang định hét lên ai ngờ đứa bé kia đã lên tiếng trước, “bóng của cháu…”
Nó biết tôi nhìn thấy nó sao?
Thông thường, gặp phải những thứ không sạch sẽ như thế này, dù nhìn thấy cũng phải vờ như không thấy. Nếu không với những đứa trẻ không lớn không nhỏ tầm tuổi này, biết mình đã bị nhìn thấy, nó sẽ cố tình trêu chọc, dọa cho bạn một trận. Trong đầu tôi xoay chuyển cực nhanh, nên hét lên một tiếng hay nhặt bóng giúp nó? Tôi liếc nhìn khuôn mặt nó, trông khoảng tám, chín tuổi, chắc hét lên cũng chẳng ích gì.
“Nhặt đi chứ.” Giọng của Trác Cảnh từ trong xe vang lên đầy thảnh thơi.
Cũng phải, có khi nhặt xong quả bóng nó sẽ biến mất. Tôi đành cắn răng cúi người xuống, nghiêng mặt đi không muốn nhìn nó, khẽ hắng giọng, ngón tay chạm vào quả bóng, miệng lẩm nhẩm ngâm nga, “vừa trèo qua mấy ngọn núi, hê hê, lại vượt mấy con sông, yêu ma quỷ quái sao mà lắm thế…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play