7
Cuối cùng, sau khi xác nhận rằng Lăng Kỳ thực sự sẽ không làm tổn thương tôi, hai người họ mới bình tĩnh lại.

Hứa Du không giấu Lăng Kỳ về bệnh tình của tôi.

Tôi mắc chứng xơ cứng teo cơ (ALS) giai đoạn cuối, nguyên nhân là do những tổn thương hủy diệt mà cơ thể này từng chịu.

Không thể cứu chữa.

"Nếu phát hiện sớm hơn, có lẽ…"

Câu nói dang dở của Hứa Du chất chứa sự đau đớn nặng nề.

Mà mỗi từ cô ấy nói ra, tuyệt vọng trên mặt Lăng Kỳ lại càng sâu hơn.

Đến cuối cùng, ngay cả dũng khí để nhìn tôi anh ta cũng không còn.

Đầu anh ta cúi thấp, gần như buông xuôi, trong đôi mắt đầy nước.

Còn tôi, thì đã sắp ngủ mất rồi.

Sau khi xác nhận xung quanh không còn nguy hiểm, hệ thống tạm thời thu hồi ý thức của tôi.

Tôi ngồi trong không gian cùng nó, thong thả bóc hạt dưa ăn.

Tôi thấy Hứa Du lần lượt đặt từng tập tài liệu mà cô ấy thu thập được suốt bao năm qua trước mặt Lăng Kỳ.

Ngoài việc chu cấp cho họ ăn học, tôi đã nhân cơ hội vòi vĩnh cha mình – khi đó vẫn là một tỷ phú – liên tục tặng quà cho tôi.

Những món quà đó không phải để tôi dùng, mà là để quyên góp cho cô nhi viện, hoặc lập ra những chương trình vừa học vừa làm an toàn cho trẻ em mồ côi.

Sau khi vào cấp ba, Hứa Du học rất giỏi.

Bằng số tiền kiếm được từ việc dạy kèm, cô ấy đã tự trang trải được chi phí sinh hoạt suốt 5 năm đại học y khoa.

Mà những công việc gia sư đó, cũng chính tôi sắp xếp cho cô ấy.

Chưa kể, những ca khúc mà tôi đã viết cho Lăng Kỳ.

Những tài nguyên mà tôi đã dày công tìm kiếm để đưa đến cho anh ta.

Những chuyện này, anh ta đã sớm biết từ trước.

Nhưng bây giờ khi nhìn lại, vẫn không thể ngăn được nỗi đau trong lòng.

"Anh và Văn Quyết lúc nào cũng nói cô ấy vừa ngu ngốc vừa độc ác."

"Nhưng một người có thể sáng tác ra những tác phẩm độc đáo thế này, có thể nắm bắt chính xác từng cơ hội khi nâng đỡ anh, thật sự có thể không nhìn ra rằng hai người đang lừa cô ấy sao?"

Hứa Du bình tĩnh nhìn thẳng vào Lăng Kỳ, chậm rãi đặt câu hỏi.

Nhắc đến cuộc gọi năm ấy, trong mắt Lăng Kỳ tràn ngập đau đớn.

Anh ta há miệng, nhưng chẳng thể nói ra bất cứ lời nào.

Hai năm trước, khi đã trở thành ca sĩ nổi tiếng nhất nhì trong giới, Lăng Kỳ vẫn không thể buông bỏ người sáng tác ra "Như Ánh Sáng" – ca khúc đã giúp anh ta vươn đến đỉnh cao.

Dù được báo rằng người đó đã qua đời, anh ta vẫn cố gắng liên hệ với người thân của nhạc sĩ để bù đắp.

Khi đó, anh ta đã khác hoàn toàn với con người trong quá khứ.

Anh ta muốn gì, chỉ cần khẽ ngoắc tay là có hàng tá người tranh nhau dâng lên.

Nhưng rồi, khi anh ta dễ dàng điều tra ra sự thật – rằng người sáng tác tất cả những bài hát đó chính là tôi –

Cả thế giới của anh ta sụp đổ.

Lăng Kỳ tự nhốt mình trong phòng suốt ba ngày.

Đến khi có người đưa cho anh ta cuốn sổ nháp mà tôi từng dùng để sáng tác.

Trên từng trang giấy đầy vết bôi xóa, nét chữ nguệch ngoạc ghi lại toàn bộ quá trình tôi sáng tác, từng dòng từng chữ đều thể hiện sự chân thành khi tôi viết những bài hát đó vì anh ta.

Lăng Kỳ gục ngã hoàn toàn.

Kể từ lúc đó, anh ta vứt bỏ mọi định kiến với tôi, điên cuồng tìm hiểu và thu thập mọi thứ liên quan đến tôi.

Càng biết nhiều, càng hiểu rõ, anh ta càng tuyệt vọng.

Và cuối cùng,

Lăng Kỳ tự sát.

Một đêm nọ, anh ta cắt cổ tay mình, lặng lẽ nằm trong bóng tối chờ chết.

May mắn thay, người quản lý của anh ta cảm thấy có gì đó bất thường, đến nhà kiểm tra và kịp thời cứu anh ta về từ Quỷ Môn Quan.

Nhưng từ đó, Lăng Kỳ hoàn toàn suy sụp.

Anh ta không thể tìm ra cách bù đắp, chỉ có thể ngày ngày sống trong dày vò và nước mắt.

Tất cả những chuyện này, hệ thống đã kể cho tôi nghe khi chúng tôi cùng nhau ăn hạt dưa.

Tôi ngồi trong không gian, nhìn khuôn mặt tái nhợt, hốc hác của anh ta, không biết nên bình luận gì.

Thật ra, Lăng Kỳ vốn là một người rất giàu cảm xúc, từ nhỏ đã hay khóc.

Người ít khi rơi nước mắt lại là Hứa Du.

Dù phải chịu bao nhiêu bất công, cô ấy cũng chỉ cắn chặt răng chịu đựng.

Nhưng lúc này, cả hai người họ đều đỏ hoe mắt, cùng nhìn chằm chằm vào tôi đang nằm trên giường bệnh.

Sự im lặng bao trùm, nặng nề như cái chết.

Tôi hỏi hệ thống:

"Tôi còn bao lâu nữa mới có thể quay lại cơ thể?"

Hệ thống đếm ngược thời gian rồi đáp:

"Còn khoảng năm phút nữa. Lần này tôi kéo dài thời gian tỉnh táo cho cô một chút..."



"Anh đi đi."

Đó là câu đầu tiên tôi nói với Lăng Kỳ sau khi tỉnh lại.

Người đang nắm chặt tay tôi đột nhiên siết mạnh.

Tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng và tuyệt vọng của anh ta.

Nhưng…

"Anh là người tôi dốc lòng nâng đỡ, giờ đã có mọi thứ trong tay nhưng lại không biết trân trọng, như vậy đã đủ đáng khinh rồi. Huống hồ, người bị lừa ra nước ngoài là tôi, anh khóc ở đây, chẳng lẽ định dùng cách này để ép tôi tha thứ cho anh sao?"

Cơ thể Lăng Kỳ chợt cứng đờ, hoàn toàn bất động.

"Tôi nói này, Lăng Kỳ," tôi tiếp tục, "những gì tôi làm vì anh trước đây, là do tôi tự nguyện. Tôi chấp nhận điều đó, vậy nên anh cũng đừng cố ép tôi."

"Tôi không muốn có bất cứ liên quan gì đến anh nữa, hiểu không?"

Một câu nói, như một bản án tử dành cho anh ta.

Lăng Kỳ lảo đảo lùi về phía sau vài bước, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười chua chát.

"Chị thực sự sẽ không bao giờ tha thứ cho em sao?"

"Không có chuyện tha thứ hay không."

Tôi nhìn anh ta, bình tĩnh nói từng từ một.

"Bây giờ, anh không còn quan trọng với tôi nữa."

Đó là sự thật.

Tôi quay lại lần này không phải vì chuyện giữa tôi và anh ta, mà là để giải quyết mâu thuẫn trong nhóm nhân vật chính.

Khúc mắc giữa Hứa Du và Lăng Kỳ đã được tháo gỡ, thái độ của anh ta với tôi chẳng còn ý nghĩa gì cả.

Nói một hơi dài như vậy, tôi thấy hơi mệt.

Không muốn nhìn gương mặt tuyệt vọng của Lăng Kỳ nữa, tôi nhắm mắt lại.

"Lăng Kỳ, nếu tôi vẫn còn khỏe mạnh, có lẽ tôi sẽ muốn tính sổ với anh."

"Nhưng bây giờ tôi sắp chết rồi, tôi chẳng còn sức để truy cứu quá khứ nữa. Anh có thể buông tha chính mình đi."

Tôi không biết anh ta rời đi từ lúc nào.

Chỉ nhớ câu cuối cùng anh ta nói, vẫn là một lời biện minh yếu ớt.

"Thanh Lan, dù chị có tin hay không... lúc đó em không muốn chị chết, em chỉ sợ chị sẽ phá hỏng đám cưới của Hứa Du..."

Nhưng tôi đã nói rồi, chuyện đó không còn quan trọng nữa.

Tôi luôn là người chỉ nhìn vào kết quả, không quan tâm đến ý định hay lý do đằng sau.

Hứa Du hỏi tôi:

"Nếu chị không muốn gặp lại bọn họ, tôi có thể đưa chị đến một nơi khác."

"Thế còn công việc của cô thì sao, bác sĩ Hứa? Không sợ thất nghiệp à?"

Tôi muốn trêu cô ấy một chút, nhưng giọng nói lại yếu đến mức gần như không thể nghe ra.

Ngược lại, điều này càng khiến Hứa Du thêm đau lòng.

"Quái quỷ cái công việc đó đi!"

Lần đầu tiên trong đời tôi nghe thấy Hứa Du chửi bậy.

"Công việc có thể tìm lại sau. Nhưng bây giờ, không có gì quan trọng hơn chị, Thanh Lan."

Trước đây, cô ấy từng nói Văn Quyết là quan trọng nhất.

Giờ đây, cô ấy lại nói rằng tôi là quan trọng nhất.

Nhưng thực tế thì, cả hai đều không phải.

Tôi muốn vươn tay lau nước mắt cho cô ấy, muốn nói với cô ấy rằng bất cứ lúc nào, chính bản thân cô ấy mới là người quan trọng nhất.

Nhưng tôi chẳng còn đủ sức, chỉ có thể im lặng nhìn cô ấy.
 

8
Dưới sự năn nỉ của tôi, cuối cùng Hứa Du cũng không xin nghỉ phép nửa năm như cô ấy định làm.

Nhưng cô ấy vẫn cố gắng sắp xếp thời gian, dành ra nửa tháng để đưa tôi đi du ngoạn.

Hệ thống bắt đầu sốt ruột.

"Nếu cứ tiếp tục như thế này, dòng thời gian của thế giới sẽ không thể sửa chữa được!"

Tôi nhún vai.

"Vậy thì cứ để thế giới này nổ tung đi."

Hệ thống lập tức nhảy dựng lên, bắt đầu tranh luận với tôi, muốn cãi nhau ba trăm hiệp.

Tôi chỉ cười, không nói gì thêm.

Thực ra, hệ thống không nhận ra rằng mấy ngày nay, nó đã âm thầm điều chỉnh chỉ số cơ thể của tôi nhiều lần.

Mỗi lần phát hiện có nhân vật quan trọng xuất hiện, nó lại kích hoạt cơ chế "tỏ ra đáng thương để bảo toàn tính mạng" cho tôi.

Mà trong thế giới này, người duy nhất căm hận tôi đến mức khiến tôi phải giả vờ yếu đuối để bảo vệ bản thân...

Chỉ có một.

Văn Quyết đã xuất hiện từ lâu.

Một buổi chiều nắng dịu, Hứa Du có một ca phẫu thuật quan trọng mà cô ấy phải đích thân thực hiện.

Cô ấy vừa ra khỏi cửa trước.

Ngay sau đó, một người đàn ông toàn thân vận đồ đen đã bước vào, thong thả ngồi xuống trước mặt tôi.

Đã nhiều năm không gặp.

Khí chất quanh người Văn Quyết lại càng trở nên lạnh lẽo.

Anh ta quét mắt nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi khẽ bật cười, giọng nói hờ hững cất lên:

"Sao lại ra nông nỗi này?"

"Tất cả nhờ phước của anh đấy."

Cơ thể tôi quá yếu, chỉ có thể lười biếng nhấc mí mắt nhìn anh ta một cái.

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy đôi mắt anh ta đỏ ngầu vì hận thù.

Văn Quyết hận tôi.

Lần đầu tiên tôi nhận ra anh ta thực sự hận tôi, là khi bị anh ta ném vào hồ cá mập.

Trước đó, tôi luôn nghĩ rằng anh ta chỉ đơn thuần ghét tôi.

Ghét việc tôi cứ hay quản thúc anh ta.

Ghét việc mỗi khi anh ta giật tóc con gái, tôi đều ra tay dạy dỗ.

Ghét việc khi anh ta lạnh lùng mỉa mai những cô gái thầm mến mình là "giống như một con heo", tôi liền ngay lập tức tặng anh ta một trận đòn.

Ghét việc mỗi khi anh ta cố gắng bày ra nụ cười tiêu chuẩn của một tổng tài tương lai, tôi đều dập tắt nó bằng nắm đấm.

Về sau, anh ta trở nên điềm đạm, lễ độ hơn.

Khi hẹn hò với Hứa Du, anh ta đã học được cách tôn trọng con gái hơn.

Còn Hứa Du, cũng dần biết cách đón nhận sự quan tâm của người khác một cách thoải mái hơn.

Họ có thể có một mối quan hệ bình đẳng hơn.

Thấy vậy, tôi yên tâm, rồi bắt đầu tận hưởng vai trò vị hôn thê của mình một cách vô cùng chướng mắt.

Anh ta ghét tôi, là điều hiển nhiên.

Nhưng tại sao lại phải hận tôi?

Ngày đó, tôi đứng trên vách đá cao, từng cơn gió biển cuộn trào gào thét bên tai.

Văn Quyết nhìn tôi bằng ánh mắt chất chứa đầy hận thù.
Trước khi đẩy tôi xuống, anh ta nói gì đó.

Nhưng lời nói bị gió cuốn đi, tôi nghe không rõ.

Chỉ nhớ cảm giác bị đàn cá mập xé xác đau đến mức không thể diễn tả bằng lời.

Linh hồn tôi như thể bị cắn nát thành từng mảnh nhỏ.

Cơn đau quá lớn khiến tôi theo bản năng lựa chọn quên đi.

Còn bây giờ, Văn Quyết ngồi trước mặt tôi, ánh mắt vẫn lạnh lùng như năm đó.

Hệ thống kích hoạt cơ chế bảo vệ, tôi dần rơi vào trạng thái mơ màng.

Trước khi thế giới hoàn toàn chìm vào bóng tối, tôi nghe thấy giọng nói của anh ta.

"Tiết Thanh Lan, em lại muốn lừa tôi nữa sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play