1
Tôi là nữ phụ độc ác trong một cuốn tiểu thuyết đoàn sủng.

Kể từ khi xuyên vào sách, tôi luôn nghiêm túc đảm nhận vai diễn tiểu thư kiêu ngạo của mình.

Tôi ép nam chính phải chia tay nữ chính bằng cuộc hôn nhân liên gia, lại dùng tiền đè bẹp nam phụ, giam cầm anh ta bên mình.

Tôi tìm đủ mọi cách để đối đầu với nữ chính.

Chỉ cần có dính dáng đến nhóm nhân vật chính, kể cả con chó họ nuôi, nếu tôi đi ngang qua cũng phải đá cho hai phát.

Cuối cùng, do tự tìm đường chết quá nhiều, tôi bị nam chính – nay đã trở thành tổng tài bá đạo – và nam phụ – ngôi sao hàng đầu – liên thủ xử lý.

Mặc dù quá trình chết khá đau đớn, nhưng may mắn là tôi hoàn thành nhiệm vụ quá xuất sắc, hệ thống đã thưởng cho tôi một lượng điểm cực cao.

Tôi dùng số điểm đó mua một hòn đảo, thành công tận hưởng cuộc sống "cá mặn" về hưu.

Nhưng vào một đêm trước khi ngủ, tôi lại thấy người đồng đội hệ thống từng hợp tác vô số lần xuất hiện trong không gian chủ thần, cầu cứu tôi.

Hắn nói:
"Dòng thời gian có vấn đề rồi, cái kết của nhóm nhân vật chính không thể tiếp tục. Cô phải quay lại một lần nữa."

Lúc ký hợp đồng nhận nhiệm vụ này, tôi chưa từng đồng ý bảo hành hậu mãi.

Nhưng hệ thống không cho tôi cơ hội từ chối.

Trước mắt lóe lên ánh sáng trắng, khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về thế giới nhiệm vụ.

Trước mặt là trần nhà trắng xóa, tôi đang mặc đồ bệnh nhân.

Tôi bật màn hình điện thoại, nhìn thấy trong camera một gương mặt nhợt nhạt, y hệt như trước đây trong thế giới nhiệm vụ.

Ngay lúc đó, giọng điệu nịnh bợ của hệ thống vang lên trong đầu tôi:
"Dù sao cũng đã đến rồi, cô ở lại lâu thêm chút đi. Tất nhiên, chúng tôi sẽ không ép cô quá lâu. Cơ thể này hiện tại đã bị tổn thương nghiêm trọng, tôi đã trực tiếp tạo bệnh án giai đoạn cuối của hội chứng xơ cứng teo cơ (ALS) cho cô. Nhiều nhất là hai tháng nữa cô sẽ chết, đến lúc đó cô sẽ thực sự tự do."

Nghe vậy, tôi trầm mặc một lúc, sau đó hỏi hắn trong đầu:
"Dòng thời gian rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?"

Hệ thống đáp:
"Theo kịch bản gốc, nhóm nhân vật chính bây giờ lẽ ra đã có một cái kết hạnh phúc. Nam nữ chính sống hạnh phúc bên nhau, mỗi người đều đạt được một cuộc sống viên mãn."

"Vậy bây giờ thì sao?"

Hệ thống ngừng lại một chút rồi mới lên tiếng:
"Hiện tại bọn họ không thể chấp nhận nhau, thậm chí giữa họ còn nảy sinh cảm xúc căm ghét. Mỗi người trong họ đều có một mong muốn mãnh liệt: Họ muốn cô quay lại."

"Tôi?"

Lần này đến lượt tôi ngạc nhiên.

Tôi chỉ tay vào mình: "Muốn tôi quay lại làm gì? Tiếp tục gây khó dễ cho họ sao?"

Giọng điệu của hệ thống có chút do dự, mãi mới cẩn thận nói:
"Không biết vì sao lại có lỗi hệ thống, nhưng những chuyện cô từng làm sau lưng giúp họ, giờ đây tất cả bọn họ đều đã biết."

"..."

Lần này tôi thực sự câm nín.

Trước khi biết chuyện này, tôi có thể tiếp tục tự tin quay về diễn vai nữ phụ độc ác.

Nhưng bây giờ thì không được nữa rồi.

Tôi sợ họ nghĩ tôi bị đa nhân cách mất.

Dù sao, trước đây khi đối mặt với nhóm nhân vật chính, trong lòng tôi thực sự tồn tại cảm giác nuôi con mà...

2
Trong cuốn tiểu thuyết này, nữ chính Hứa Du và nam phụ Lăng Kỳ là thanh mai trúc mã.

Cả hai đều có xuất thân bất hạnh, gặp nhau trong cô nhi viện và nương tựa vào nhau mà lớn lên.

Cuối cùng, Lăng Kỳ đã nảy sinh tình cảm khác lạ dành cho nữ chính.

Nhưng Hứa Du, từ đầu đến cuối, vẫn luôn coi anh là anh trai.

Theo diễn biến của cốt truyện

Tôi phải bắt đầu đối đầu với nữ chính – một học sinh nghèo chuyển đến trường chúng tôi để giành học bổng cao và vô tình thu hút sự chú ý của nam chính.

Có lẽ điều này là để tạo sự tương phản, làm nổi bật sự ngọt ngào khi sau này cô ấy được nam chính cưng chiều.

Cuộc sống trước đây của Hứa Du có thể nói là vô cùng khó khăn.

Cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp và thông minh.

Chỉ tiếc rằng, không có cha mẹ chống lưng, sống trong cô nhi viện – một nơi mạnh được yếu thua – tất cả những ưu điểm đó lại trở thành lý do để cô ấy bị bắt nạt và cô lập.

Những đứa trẻ khác sợ cô ấy giỏi giang hơn, sợ mất đi cơ hội được nhận nuôi tốt nhất vào tay cô ấy.

Thế nên, tại cô nhi viện lạnh lẽo đó, Hứa Du thường xuyên bị người ta cắt trụi mái tóc dài vào lúc nửa đêm.

Trong đồ ăn của cô luôn có côn trùng.

Vì vậy, suốt một thời gian dài, cô ấy phải sống với mái tóc lởm chởm chẳng ra hình dạng gì.

Những ngày đông lạnh giá dưới 0 độ, chăn nệm của cô ấy luôn bị làm ướt.

Bọn trẻ trong cô nhi viện luôn tỏ ra đoàn kết và yêu thương nhau trước mặt người lớn, nhưng quay đi lại đối xử với cô một cách cay nghiệt.

Lăng Kỳ muốn bảo vệ cô, nhưng cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ nhỏ bé.

Thời gian trôi qua, Hứa Du dần lớn lên.

Cô ấy thậm chí còn không có đủ cơm để ăn, bị đói đến mức gầy gò xanh xao, bỏ lỡ cả giai đoạn phát triển thể chất tốt nhất.

Đến khi vào cấp ba, cô ấy vẫn rất nhỏ nhắn.

Hoàn toàn khác với tôi – người từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, lớn lên khỏe mạnh.

Dù vậy, Hứa Du vẫn luôn đứng thẳng lưng, nhìn từ xa trông như một cây trúc gầy guộc nhưng kiên cường.

Nhưng đây vẫn chưa phải điều đáng sợ nhất.

Trong mấy bộ truyện ngọt đang thịnh hành, trước khi nữ chính được nam chính định mệnh của đời mình xuất hiện và giải cứu, cô ấy thường phải có một quá khứ đau khổ đến mức không dám nhớ lại.

Một quá khứ có thể trở thành vết thương trong lòng cô ấy, để người khác dễ dàng châm chọc và khiến ai nghe đến cũng cảm thấy đồng cảm xen lẫn khinh bỉ.

Chỉ như vậy, nam chính mới có cơ hội trở thành anh hùng cứu mỹ nhân.

Khi viết những tình tiết này, tác giả mạng thường chọn một điểm nhấn kinh điển – đó là sự trong sạch của nữ chính.

Năm Hứa Du 13 tuổi, cô ấy đã trở nên vô cùng xinh đẹp.

Hôm đó trời mưa, cô ấy vừa tan ca làm thêm ở một quán cơm nhỏ, chuẩn bị trở về cô nhi viện.

Nhưng cơn mưa lớn khiến cô ấy không thể bước đi, và rồi… đôi bàn tay nhớp nháp của ông chủ quán đặt lên người cô ấy…

Nguyên văn của truyện chỉ dừng lại ở đây.

Nhưng chuyện đó đã trở thành cơn ác mộng mà Hứa Du không thể nào xóa bỏ.

Tất cả những biến cố trong chuyện tình cảm giữa nam nữ chính sau này, đều bắt nguồn từ mặc cảm tự ti của Hứa Du về quá khứ đó.

Nam chính thời gian đầu rất vụng về, gặp hiểu lầm cũng chẳng chịu nói ra.

Nữ chính lại tự ti, không muốn giải thích cho bản thân.

Thế là hai người liên tục xảy ra hiểu lầm, cho đến khi Hứa Du đau lòng đến mức chọn cách tự sát bằng cách cắt cổ tay.

May mắn thay, nam chính phát hiện kịp thời, cứu cô ấy về và dỗ dành.

Từ đó, anh ta yêu thương cô gấp bội.

Tác giả gọi đây là "gia vị tình cảm" giữa nam và nữ chính.

Nhưng tôi lại thấy đau lòng cho những vết sẹo mãi chẳng thể xóa nhòa trên đôi vai gầy yếu của cô ấy.

Vậy nên, tôi đã ra tay xóa bỏ tất cả.

Hệ thống chỉ yêu cầu tôi đối đầu với nữ chính sau khi cô ấy chuyển trường và gặp nam chính.

Chứ đâu có nói trước đó tôi không thể giúp cô ấy.

Tất nhiên tôi phải nuôi dưỡng đối thủ của mình thật tốt, để cô ấy có đủ sức mà cãi nhau với tôi chứ.

Ngày đầu tiên xuyên vào thế giới tiểu thuyết, tôi đã năn nỉ ông bố tổng tài của mình.

Lấy danh nghĩa quà sinh nhật, tôi thành lập một quỹ từ thiện hỗ trợ học sinh nghèo.

Hứa Du, Lăng Kỳ, cùng với vài chục đứa trẻ khác, đều nằm trong danh sách được giúp đỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play