5
Lăng Kỳ vừa đàn guitar vừa chậm rãi cất giọng.
Những fan hâm mộ đang kích động dưới khán đài dần bị giọng hát cảm xúc của anh ta làm dịu đi.
Chỉ có tôi, đối diện với màn hình TV, nổi cả da gà, thế nào cũng không thể bình tĩnh được.
Vài năm không gặp, tôi không ngờ Lăng Kỳ lại trở thành thế này.
Tôi vẫn thích dáng vẻ ngày xưa của anh ta hơn – dáng vẻ không bao giờ chịu nhìn thẳng vào tôi.
Giọng hát vẫn tiếp tục vang lên, từng câu từng chữ chầm chậm truyền qua màn hình TV.
Khi ống kính đặc tả gương mặt tựa ngọc của anh ta, ai cũng có thể thấy rõ đôi mắt đã đỏ hoe.
Giọng hát vốn trong trẻo như pha lê, từng được fan ca ngợi, giờ lại vương chút nghẹn ngào.
Từng câu, từng chữ đều chất chứa nỗi nhớ nhung.
Tôi chưa từng nghĩ có một ngày, người mà Lăng Kỳ nhớ thương sâu đậm lại là tôi.
Toàn thân tôi bỗng cứng đờ, lập tức cầm điều khiển tắt ngay màn hình.
Khi căn phòng trở lại yên tĩnh, tôi mới nhận ra Hứa Du không biết từ lúc nào đã đứng ngoài thư phòng, lặng lẽ nhìn tôi.
Cô ấy dường như định nói gì đó, nhưng rồi lại chọn cách im lặng.
Cũng đúng thôi.
Trước đây, quan hệ của chúng tôi chẳng phải thân thiết gì.
Ban ngày, Hứa Du còn khóc nức nở trước mặt bao nhiêu người vì tôi, giờ bình tĩnh lại chắc bản thân cô ấy cũng thấy ngại.
Nhưng ánh mắt cô ấy nhìn tôi lại tràn đầy xót xa.
Tôi biết, trong mắt họ bây giờ, bất cứ hành động nào của tôi cũng mong manh đến mức có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Sợ làm cô ấy cũng thấy khó xử, tôi thở dài, nói:
"Tôi muốn nghỉ ngơi rồi."
Hứa Du lặng lẽ đẩy tôi về phòng.
"Ngủ sớm đi." Tôi nói.
"Xin lỗi." Đó là câu trả lời của cô ấy.
Bàn tay tôi khựng lại một chút, nhưng cuối cùng không đáp lại gì thêm.
Sáng hôm sau, trước khi Hứa Du ra ngoài, tôi nhờ cô ấy đẩy tôi ra ban công.
Tôi cuộn mình trong ghế dài, đắp một chiếc chăn, cảm giác ấm áp dưới ánh mặt trời khiến cơn buồn ngủ ập đến.
Trong lúc mơ màng, không biết có phải ảo giác của tôi không.
Từ trong bóng tối, tôi cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo, bám dính như rắn độc đang âm thầm quan sát mình.
Cảm giác bị theo dõi khiến tôi theo bản năng muốn nhíu mày, nhưng cơ thể này giờ chẳng còn chút sức lực, không thể nhúc nhích nổi.
"Phát hiện nhân vật quan trọng ở gần đây. Ký chủ, để bảo vệ mạng sống, tôi sẽ giúp cô trông thảm hại hơn một chút. Hãy tận dụng cơ hội này mà tỏ ra đáng thương."
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng khóa cửa điện tử vang lên.
"Tôi mua ít đồ ăn về này, Tiểu Du."
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Là Lăng Kỳ.
Nhớ lại ca khúc 'Thanh' mà anh ta hát tối qua trong concert, tôi chợt thấy vô cùng xấu hổ.
Tôi thực sự muốn trốn đi ngay lập tức, nhưng cơ thể này giờ chẳng nghe theo tôi nữa.
Không còn cách nào khác, tôi đành nhắm mắt giả chết.
"Rầm!"
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Là tiếng đồ rơi xuống đất.
Tôi nghe được hơi thở của Lăng Kỳ dần trở nên dồn dập.
Như thể anh ta đang nghi ngờ rằng đây chỉ là một ảo ảnh, đến cả hô hấp cũng nhẹ hẳn đi.
Mãi đến khi anh ta tiến đến gần, đôi chân bỗng chốc mất hết sức lực, gục xuống trước mặt tôi.
Giống như vừa trải qua một cú sốc quá lớn, anh ta run rẩy vươn tay mấy lần nhưng đều không thể chạm vào tôi.
Mãi đến cuối cùng, đầu ngón tay anh ta khẽ run, chạm nhẹ lên gò má tôi.
Tôi có thể cảm nhận được giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay mình.
"Hmm? Sao lại là nam phụ?" Hệ thống lẩm bẩm trong đầu tôi.
Nhưng tiếng thì thầm ấy nhanh chóng bị giọng nói nghẹn ngào của Lăng Kỳ lấn át.
Giọng anh ta run rẩy, âm điệu vỡ vụn vì căng thẳng quá độ.
"Thanh... chị... tôi lại đang mơ sao?"
Lợi dụng lúc anh ta vùi đầu vào người tôi, khóc không thành tiếng, tôi lén mở mắt một khe nhỏ để nhìn.
Đến lúc này tôi mới nhận ra, Lăng Kỳ đã gầy đến mức gần như biến dạng.
Dáng người cao 1m8, nhưng hai bên gò má đã hóp sâu lại.
Anh ta trông vô cùng tiều tụy, nước mắt cứ thế từng giọt từng giọt rơi xuống.
Hứa Du không biết chi tiết, nhưng Lăng Kỳ thì biết rõ cái kết của tôi năm đó.
Bị rạch hàng chục vết thương rồi ném vào đàn cá mập, bị chúng cắn xé từng chút một cho đến khi không còn hơi thở.
Dù sau này hệ thống đã cố gắng "thu dọn tàn cuộc", gom nhặt thi thể tôi về, tái tạo lại cơ thể, nhưng tôi vẫn khó mà cử động một cách linh hoạt.
Đến mức chỉ cần mở mắt lâu thêm một chút, tôi cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Nhưng Lăng Kỳ lại cố tình quên đi tất cả những điều đó, từng câu từng chữ đều chất chứa nỗi nhớ nhung.
Cuối cùng, anh ta cẩn thận vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Rõ ràng đã cảm nhận được sự hiện hữu của tôi, vậy mà anh ta lại run rẩy dữ dội hơn.
Đây là lần thứ hai trong đời anh ta chủ động ôm tôi.
Lần trước, anh ta gần như muốn ép tôi nghẹt thở trong lòng mình, vừa để tránh paparazzi chụp hình, vừa để xả cơn tức.
Hồi đó, Lăng Kỳ vừa nổi đình nổi đám chỉ sau một đêm nhờ ca khúc "Như Ánh Sáng".
Anh ta đã nhiều lần muốn tìm gặp người sáng tác bài hát đó.
Muốn thoát khỏi tôi và trực tiếp hợp tác với nhạc sĩ đứng sau.
Nhưng tôi đâu thể nói với anh ta rằng cả phần lời lẫn giai điệu của bài hát đều do tôi sáng tác được.
Như thế chẳng phải sẽ làm hỏng hình tượng nữ phụ độc ác của tôi sao?
Mỗi lần anh ta hỏi, tôi đều lấy lý do lấp liếm.
Về sau thấy phiền, tôi thẳng thừng nói với anh ta rằng người đó đã chết.
Lăng Kỳ lập tức nổi giận.
Anh ta cho rằng tôi đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu để chèn ép nhạc sĩ kia, thế là hai chúng tôi cãi nhau ngay trước gara.
Không biết ai là người đầu tiên bấm nút chụp, ánh đèn flash chớp sáng loạn xạ.
Trước khi tôi kịp phản ứng, Lăng Kỳ đã siết chặt tôi vào lòng.
Mặt tôi bị ép chặt vào lồng ngực anh ta, tôi có thể nghe thấy nhịp tim của anh ta, rất nhanh.
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, tôi theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh ta.
Anh ta cũng nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, trong đó chứa đựng thứ cảm xúc khó gọi tên.
Lần đó, Lăng Kỳ không tiếp tục tranh cãi với tôi nữa.
Anh ta nhặt chiếc áo khoác đen rơi dưới đất lên, gần như bỏ chạy khỏi đó.
Còn bây giờ, tôi tựa vào vai anh ta, không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta.
Anh ta cũng không thể thấy được khuôn mặt tôi, không thể thấy rằng biểu cảm của tôi vẫn vô cảm như trước.
"Anh định làm gì cô ấy?!"
Tiếng quát đầy lo lắng của Hứa Du cắt ngang giấc mơ của anh ta.
Lăng Kỳ bừng tỉnh, lúc này mới nhận ra người anh ta đang ôm là một thân thể gầy trơ xương, gần như chẳng còn hình dạng con người.
Gương mặt tái nhợt của tôi vì thiếu oxy mà hơi chuyển xanh.
Cả người tôi từ đầu đến cuối đều nhắm chặt mắt, như thể đã hoàn toàn mất đi tri giác.
"Buông cô ấy ra, Lăng Kỳ! Cô ấy sắp chết rồi! Cô ấy chẳng còn đe dọa đến ai nữa!"
Hứa Du bị tình trạng của tôi làm cho hoảng sợ, đến mức nói năng lộn xộn.
Lăng Kỳ vô thức buông lỏng tay.
Anh ta bối rối nhìn tôi, chút sắc máu cuối cùng trên mặt cũng dần tan biến.
Cuối cùng, anh ta dường như nhớ ra tôi đã chết như thế nào.
6
Lẽ ra hôm nay Hứa Du phải đi làm.
Nhưng đi được nửa đường, cô ấy thấy lo lắng cho tôi nên đã xin nghỉ phép.
Cô ấy bảo rằng bản thân cũng không biết nên đối mặt với chúng tôi thế nào.
Với cô ấy, Lăng Kỳ không phải kẻ xấu, nhưng cô ấy cũng không thể nào hoàn toàn tha thứ cho anh ta.
Vậy nên khi nhìn thấy tôi gần như kiệt sức trong vòng tay của anh ta, cô ấy gần như phản ứng theo bản năng mà lao đến giật tôi về.
"Chỉ cần tôi còn ở đây, anh đừng mong làm tổn thương cô ấy!"
Cô ấy che chắn cho tôi phía sau lưng, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
Lăng Kỳ từ từ ngẩng đầu lên, gương mặt tái nhợt, ánh mắt lộ ra vẻ tự giày vò, khẽ thì thầm như tự hỏi bản thân:
"Tại sao cô lại nghĩ rằng tôi sẽ làm hại cô ấy..."
Sau khi biết được sự thật, anh ta gần như ngày nào cũng sống trong dằn vặt.
Nhưng như vậy thì có ích gì chứ?
Điều đó không thể thay đổi sự thật rằng năm đó, chính tay anh ta đã giáng nhát dao trí mạng xuống tôi.
Khoảnh khắc đó, lớp vỏ bọc hòa thuận giả tạo giữa nữ chính và nam phụ suốt bốn năm qua cuối cùng cũng bị xé toạc.
Những ký ức đáng quên rốt cuộc cũng bị vạch trần một góc.
Và tất cả bắt đầu từ một cuộc điện thoại tưởng chừng rất đỗi bình thường.
Lăng Kỳ, khi đó đã là ngôi sao hàng đầu, gọi điện cho tôi – lúc đó chỉ còn là một thiên kim sa sút.
Đó là lần anh ta nói dối một cách kiên nhẫn và giả tạo nhất.
Anh ta nói:
"Thanh Lan, bây giờ anh bị theo dõi rất chặt, không tiện đến gặp em. Anh đã mua vé máy bay cho em rồi, em cứ ra nước ngoài trước đi. Đợi anh xử lý xong mọi chuyện ở đây, anh sẽ đến tìm em. Chúng ta kết hôn, sau này sẽ không bao giờ quay lại nữa, được không?"
Có lẽ chính Lăng Kỳ cũng không hiểu rốt cuộc tôi bị lừa bởi điều gì.
Là giọng điệu cố tình tỏ ra chân thành?
Hay là vì khi đó, anh ta là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà tôi có thể bám víu?
Tóm lại, tôi đã đi.
Nhưng ngay khi vừa đặt chân xuống sân bay, người của Văn Quyết đã đến bắt tôi đi.
Từ đó, tôi biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.
Kết cục của tôi chẳng khó đoán.
Nhưng khi đó, nhà họ Tiết đã sụp đổ, không còn ai dám động vào Văn Quyết vì tôi nữa.
Huống hồ, lúc đó anh ta và Hứa Du đã sắp kết hôn.
Sự biến mất của tôi – một vị hôn thê cũ chướng mắt – là điều mà ai nấy đều mong chờ.
Bao gồm cả chính tôi.
Chỉ là, không ai ngờ rằng Hứa Du sẽ hủy hôn.
Trước ngày cưới, thế giới xuất hiện một lỗi nghiêm trọng.
Những di vật của tôi đột nhiên xuất hiện trên bàn trang điểm của cô ấy.
Trong đó có cả hồ sơ nhận trợ cấp của cô ấy và Lăng Kỳ.
Lúc đó, cô ấy mới đột nhiên nhận ra.
Người luôn âm thầm giúp đỡ cô ấy bấy lâu nay, chính là tôi.
Người từng đối đầu với cô ấy trong trường, nhưng lại lặng lẽ đuổi đi những kẻ bắt nạt cô ấy, cũng là tôi.
Tôi không biết cô ấy đã lý giải như thế nào về hành vi kỳ quặc của tôi – một kẻ dường như mắc chứng rối loạn nhân cách, vừa ngầm giúp đỡ cô ấy, lại vừa công khai chèn ép.
Nhưng kể từ khi biết chuyện, Hứa Du không còn có thể thoải mái bước vào cuộc hôn nhân với Văn Quyết được nữa.
"Trước khi tìm thấy cô ấy, em không thể đối mặt với anh được. Chúng ta hãy tạm xa nhau đi."
Đó là lời cô ấy nói với Văn Quyết.
Nỗi đau của cô ấy không phải giả vờ.
Cô ấy tận mắt nhìn người mình yêu từng bước trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn, thao túng mọi thứ theo ý mình.
Nhưng cô ấy lại không thể vui vẻ.
Hứa Du đoán được tôi đã phải chịu kết cục gì sau khi bị Văn Quyết "vứt bỏ".
Cô ấy không thể chấp nhận thái độ xem nhẹ sinh mạng người khác của Văn Quyết.
Cô ấy không cần một sự cưng chiều độc đoán, nơi mà ngoài cô ấy ra, mạng sống của bất kỳ ai cũng có thể bị hủy hoại trong nháy mắt.
Huống hồ, tình yêu và hận thù đến rồi đi quá nhanh.
Hôm nay có thể là cô ấy, nhưng ngày mai cũng có thể là một người khác.
Chỉ là, khi đó, cô ấy đã chọn cách trốn tránh.
Cô ấy không vạch trần sự thật, cũng không tiếp tục qua lại với Văn Quyết.
Chỉ là, âm thầm tìm kiếm tung tích của tôi, cố gắng xây dựng một hy vọng rằng tôi vẫn còn sống.
Những năm qua, cô ấy đã không dễ dàng gì.
Vậy nên, vào khoảnh khắc này, cô ấy kiên quyết đứng chắn trước tôi.
"Anh có biết, chúng ta đã nợ cô ấy bao nhiêu không? Anh trai, chúng ta không còn cơ hội để trả nữa…"
Ánh nắng lấp lánh rọi xuống ban công, phản chiếu trong đôi mắt long lanh ngấn lệ của cô ấy.
Cô ấy nói:
"Lần này, tôi sẽ bảo vệ cô ấy. Bất kể ai đến, tôi cũng không nhường."