Tô Hòa nhìn thảo dược trong mẹt, trong lòng rung động, hỏi ông Cát: “Trong huyện chúng ta có nơi thu mua dược liệu không?”
Ông Cát lắc đầu: “Không có, số dược liệu này đều là thằng nhóc họ Cố hái cho tôi, ở tỉnh thì có trạm thu mua dược liệu, cô hỏi cái này làm gì?”
Tô Hòa ngẩn người: “Số dược liệu này đều do Cố Trì Yến hái?”
Ông Cát nhìn cô: “Sao tôi vừa nhắc tới nó, cô liền phấn khởi như vậy? Tôi cảnh cáo cô nhé, đừng thấy thằng nhóc đó trông đạo mạo, nhưng nó với cô không phải người cùng đường, cô đừng có suy nghĩ không nên có gì.”
Tô Hòa mở mắt nói bừa: “Cháu chỉ là buột miệng hỏi, ông thế này là chuyện bé xé to rồi! Cháu tổng cộng mới gặp anh ta một lần, nói chuyện vài câu, đâu có suy nghĩ linh ta linh tinh gì.”
Ông Cát thấy Tô Hòa không giống như đang nói dối, lúc này mới thở phào: “Tôi là vì tốt cho cô! Cô còn chưa nói tại sao lại hỏi trạm thu mua dược liệu.”
Tô Hòa thở dài: “Cháu nghĩ nếu có trạm thu mua thì bảo người trong thôn hái dược liệu giao cho công xã, sau đó công xã giao dịch với trạm thu mua, bây giờ xem ra tạm thời không thể thực hiện.”
Ông Cát bĩu môi: “Cô nghĩ rất hay nhưng tính khả thi không cao. Dược liệu trên núi muôn hình muôn kiểu, thôn dân cũng không biết. Hơn nữa cũng có rất nhiều cách hái, nếu hái không đúng sẽ làm mất hiệu quả của thuốc, cho nên cô từ bỏ ý định này đi!”
Tô Hòa nghe vậy, cảm thấy ông ấy nói có lý, tạm thời gác kế hoạch này lại.
Hai người lại trò chuyện một lúc, Tô Hòa mới nhảy tường về nhà.
Cô vừa vào nhà, Tào Hồng Mai liền nói: “Tiểu Hòa, thím và chú hai con đã thương lượng xong rồi, chú thím quyết định tới lớp học đêm học, tuyệt đối không kéo chân nhà họ Tô chúng ta.”
Tô Hòa gật đầu: “Được, vậy con cố gắng lo liệu chuyển chính cho chú thím.”
Tào Hồng Mai và Tô Vĩnh Thạch nghe xong lập tức cười tươi như hoa, vô cùng tích cực.
Tào Hồng Mai thậm chí còn múc nước rửa chân cho Tô Hòa.
Ngay cả Tô Kim Bảo cũng bị mẹ nó sai đi bóp vai cho Tô Hòa.
Tô Hòa: “…”
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Hòa tới kho xưởng dệt.
Cô thấy tài xế xe hàng còn chưa tới, bắt đầu làm quen với người quản kho.
Nói chuyện một hồi thành người thân lúc nào không hay.
Người quản kho này là mợ của Chu Đại Dũng!
Chu Đại Dũng chính là anh chàng râu quai nón nhiệt tình ở viện gia thuộc xưởng dệt.
Tô Hòa lập tức cậy đà xông lên, chọc nữ quản kho tên Phó Lệ này cười rạng rỡ.
“Cô gái cháu thật khéo ăn nói, mợ sống nửa đời cũng chưa từng gặp cô gái nào lanh lợi như cháu!”
“Mợ nói làm cháu ngại quá! Lời cháu nói đều là lời thật lòng, không nói cái khác, anh Đại Dũng là ân nhân cứu mạng của cháu, mợ là trưởng bối của anh ấy, cũng chính là trưởng bối của cháu!”
…
Đợi đến khi tài xế Trương Toàn Thắng tới, Tô Hòa đã luôn miệng gọi mợ mợ!
Phó Lệ gọi công nhân bắt đầu chất hàng.
Vải cũng chia làm nhiều loại, Tô Hòa mở miệng khép miệng gọi mợ, dĩ nhiên Phó Lệ cũng chọn loại tốt cho cô.
Sau khi chất hàng xong, Tô Hòa ngồi trên ghế lái phụ, vẫy tay với Phó Lệ: “Mợ à, mấy hôm nữa cháu lại tới thăm mợ!”
Trương Toàn Thắng cười hỏi: “Cô và chị Phó là bà con?”
Tô Hòa vội nói: “Là kết nghĩa! Chú Trương, hôm nay là quốc tế lao động còn làm phiền chú chạy một chuyến, thật ngại quá.”
“Lễ liếc gì đâu, lãnh đạo sắp xếp sao thì làm vậy.”
Tô Hòa cười, lấy ra hai hộp thuốc lá từ trong túi đưa cho ông ấy: “Chú Trương, giữ lấy đi đường hút một chút cho tỉnh táo!”
Trương Toàn Thắng chối từ một lúc, sau đó vẫn nhận.
Cô gái này tuy còn nhỏ nhưng lại rất hiểu nhân tình thế thái.
Không phải tham muốn hai hộp thuốc của cô, chủ yếu là khiến người ta thoải mái trong lòng.
Tô Hòa cười hỏi: “Chú Trương, thu nhập của tài xế xe hàng các chú chắc không tệ?”
Trương Toàn Thắng thở dài: “Nói sao nhỉ, nếu nói là so với người bình thường thì cũng được. Nhưng ban vận tải bọn chú chia làm đường dài và đường ngắn, chú chỉ chạy đường ngắn. Người ta chạy đường dài có phụ cấp, chạy một chuyến về còn có thể nghỉ ngơi những mấy ngày, khỏe hơn chạy đường ngắn như chú!”
Tô Hòa cười nói: “Cái nào cũng có lợi có hại, chú chạy đường ngắn mỗi ngày đều có thể về nhà, người nhà không cần quá nhớ mong.”
“Cũng phải.”