Ăn cơm tối xong, lúc này Tô Hòa mới nói chuyện của xưởng dệt và xưởng máy móc.
Hai vợ chồng Tô Vĩnh Thạch nghe đến ngơ ngác, mãi một lúc mới bình tĩnh lại.
“Tiểu Hòa, đệm ngồi con nói chính là cái thím dùng vải vụn may?”
Nhìn thấy Tô Hòa gật đầu, Tào Hồng Mai nhảy số.
“Tiểu Hòa, thím hai rảnh cũng rảnh đó, hay là thím hai cũng may một ít kiếm chút đỉnh?”
Tô Hòa lập tức từ chối: “Thím hai, thím không thể tham gia vào, nếu không dễ bị người ta nắm thóp. Hơn nữa, cũng không có bao nhiêu tiền, thím có sức ấy chi bằng cùng chú hai con đến trường học đêm nâng cao kiến thức văn hóa. Sau này chuyển chính cũng có thể ngồi trong văn phòng, không cần làm theo ca.”
Tào Hồng Mai và Tô Vĩnh Thạch nghe xong đều cười ha ha!
“Tiểu Hòa, con đừng đùa thím với chú hai con, chú thím mà có thể ngồi văn phòng á? Hơn nữa, chú thím đã bao nhiêu tuổi rồi, còn đến lớp học đêm?”
Sắc mặt Tô Hòa sầm lại: “Nghiêm túc chút đi, con đang nói chuyện nghiêm túc đấy! Nếu chú thím muốn leo lên thì phải học văn hóa, đừng nói chú thím, ngay cả ông bà con bây giờ cũng theo Nhị Nha học!”
Con ngươi Tô Vĩnh Thạch suýt chút rớt ra ngoài.
“Con nói gì? Bà con cũng đang học?”
Tô Hòa gật đầu: “Bây giờ đã biết được hơn mười chữ rồi! Trước đây khi ở quê, trong cuộc họp gia đình, con từng nói nhà họ Tô chúng ta giống như chim yến di trú phương nam, theo kịp đàn thì theo, không theo kịp thì cút! Đến lớp học đêm hay không, chú thím tự quyết!”
Tô Hòa nói xong cũng mặc kệ bọn họ, trực tiếp tới nhà ông Cát kế bên.
“Ông ơi, có nhà không?”
Ông Cát đi ra tức giận nói: “Hôm qua không phải cô vừa về sao? Sao lại tới nữa? Phải rồi, không phải cô nói mang rau dại cho tôi sao? Đâu?”
Tô Hòa cười: “Hôm nay cháu cùng lãnh đạo công xã tới bàn nghiệp vụ, không tiện cầm theo, lần sau mang tới cho ông.”
Ông Cát bối rối: “Bàn nghiệp vụ? Bàn nghiệp vụ gì?”
Đợi Tô Hòa kể xong chuyện, ông Cát ngơ ngác.
Không lẽ con bé này thật sự làm được chuyện xây phân xưởng?
Ông ấy không muốn có thêm một bà cô!
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại nói: “Tôi còn tưởng bàn nghiệp vụ lớn gì, kết quả chỉ là chút cỏn con này? Còn cách chuyện xây phân xưởng mười vạn tám nghìn dặm!”
Tô Hòa cười: “Ông nói không sai, cháu còn phải tiếp tục cố gắng, nếu không sao cháu chịu làm thân với ông, theo ông có thể học được rất nhiều thứ.”
Ông Cát trừng cô một cái: “Chỉ biết múa mồm!”
Trên mặt lại mang theo ý cười, ông ấy bê một mẹt thảo dược ra bảo Tô Hòa lựa giúp, Tô Hòa vừa lựa vừa tán gẫu với ông Cát.
Nói mãi nói mãi, ông Cát liền nhắc tới “Thanh Nang Thư” thất truyền, không ngừng bóp cổ tay thở dài, còn ngâm một bài thơ trong “Tam quốc diễn nghĩa”:
“Tiên thuật Hoa Đà như Trường Tang, thần thức như thấu tỏ một phương. Tiếc thay người mất sách cũng vong, hậu nhân không còn thấy Thanh Nang!”
Tô Hòa ngẩn người, “Thanh Nang Thư”?
Hình như cô từng nhìn thấy ở sở giao dịch?
Tô Hòa dùng tay chạm nốt ruồi son ở khóe mắt, mở giao diện sản phẩm của sở giao dịch.
Quả nhiên nhìn thấy “Thanh Nang Thư” trong cổ tịch, chỉ là giá cao đến tặc lưỡi, giá niêm yết một trăm vạn.
Tô Hòa thầm hồ nghi, không phải nói thất truyền sao? Thứ này không phải là hàng giả đấy chứ?
Sở giao dịch: 【Sở giao dịch ta lấy tín dự làm đầu, tất cả sản phẩm đều là hàng thật!】
Tô Hòa chớp chớp mắt: “Mày trích vài trang có nội dung mang tính thuyết phục, tao nhờ ông Cát kiểm nghiệm thật giả. Nếu là thật, tao nhất định cố gắng kiếm tiền mua cuốn sách này, sáng tạo cho mày thêm chút KPI!”
Sở giao dịch: 【Ha ha】.
Tô Hòa: “…”
Nó khôn phết!
Có điều Tô Hòa cảm thấy “Thanh Nang Thư” này khả năng cao là thật, chỉ là không có tiền mua.
Xem ra phải cố gắng kiếm tiền mới được!