Tới cổng cửa hàng thực phẩm, nhóm chủ nhiệm La có hơi luống cuống tay chân.

“Tiểu Tô à, chúng tôi nên, nên bắt đầu từ đâu? Trực tiếp đi vào bàn chuyện à?”

Tuy họ đều là lãnh đạo công xã, nhưng cửa hàng thực phẩm người ta thật sự chưa chắc để họ vào mắt.

Tô Hòa lập tức nói: “Tôi quen một chị gái bán hàng trong đó, tôi đi vào hỏi thử trước, xem thử lãnh đạo của họ có ở đây không.”

Trong lòng nhóm chủ nhiệm La đều lóe lên cùng một ý nghĩ, Tô Hòa này sao đi đâu cũng có người quen vậy?

Tô Hòa vào cửa hàng thực phẩm, vẫy tay với một nhân viên bán hàng tóc ngắn: “Chị Nghiêm, em tìm chị có chút chuyện.”

Nhân viên bán hàng tóc ngắn vui vẻ từ sau quầy đi ra: “Em gái, hôm nay lại tới mua rau giúp nhà ông Hà?”

Trước đây Tô Hòa từng giúp bà Hà mua rau mấy lần, cố ý để người ta cảm thấy cô và thợ máy Hà ở xưởng dệt là thân thích, cho nên đã tạo quan hệ với chị Nghiêm này.

“Chị Nghiêm, chủ nhiệm La của công xã Hòe Hoa chúng em muốn bàn nghiệp vụ với lãnh đạo các chị, xin chị giới thiệu giúp một chút!”

“Có gì mà xin xỏ chứ, chị dẫn mọi người ra phía sau tìm chủ nhiệm Tôn của bọn chị.”

Nhóm chủ nhiệm La theo chị Nghiêm ra cửa sau của cửa hàng thực phẩm, tới sân sau.

Nhà kho và văn phòng làm việc đều ở đây.

Chị Nghiêm có giọng nói to, vừa vào sân sau liền gọi: “Chủ nhiệm Tôn, mấy đồng chí của công xã Hòe Hoa tìm anh.”

Chủ nhiệm Tôn là một người đàn ông trung niên có hơi hói, nghe thấy tiếng, trong lòng hoang mang, người của công xã Hòe Hoa tìm ông ấy làm gì?

Có điều ông ấy vẫn đi ra tiếp đón.

Chị Nghiêm còn phải quay lại bán hàng, giới thiệu hai bên xong liền đi.

Chủ nhiệm La nhìn Tô Hòa, biểu thị giao cho cô.

Tô Hòa: “…”

Cô chỉ đành cười nói: “Chủ nhiệm Tôn, chúng tôi tới muốn hỏi thử cửa hàng thực phẩm các chú thu mua rau dại khô không?”

Chủ nhiệm Tôn nhíu mày, sau đó qua quýt nói: “Chúng tôi thật sự chưa từng bán rau dại khô, thế này đi, để tôi nghiên cứu vài ngày thử.”

Thực ra đây không khác gì lời từ chối, nhóm chủ nhiệm La lập tức ỉu xìu.

Nhưng cũng bình thường, tuy cửa hàng thực phẩm người ta eo hẹp rau củ, nhưng rau củ không giống như bột gạo, ăn ít một chút cũng không chết đói được.

Khi chủ nhiệm La đang muốn chào tạm biệt, nghe Tô Hòa nói: “Được, vậy chú nghiên cứu thử, có điều phải nhanh chóng cho chúng tôi đáp án. Bởi vì bên phía xưởng máy móc đã mua một lô rau dại khô làm phúc lợi Đoan Ngọ, nhà ăn của xưởng dệt cũng có ý hợp tác, chúng tôi phải trù tính sắp xếp để khỏi xung đột thời gian giao hàng.”

Chủ nhiệm Tôn ngơ ngác: “Các người đã ký hợp đồng với xưởng máy móc và xưởng dệt rồi?”

Tô Hòa gật đầu: “Ừm, thực ra buổi sáng chúng tôi nên tới rồi, chỉ là bởi vì ký hợp đồng với hai bên đó nên lỡ thời gian, chủ nhiệm Cao của xưởng dệt lại nằng nặc mời chúng tôi ăn cơm, cho nên mới trì hoãn tới bây giờ.”

Chủ nhiệm Tôn giống như rồng biến sắc, thái độ bỗng nhiên trở nên nhiệt tình.

“Cô nói như vậy ngược lại đã nhắc nhở tôi, sắp tới tết Đoan Ngọ rồi, chúng tôi phải đảm bảo cung cấp thực phẩm, rất cần mua một lô rau dại khô.”

Nhóm chủ nhiệm La: “…”

Cuộc đàm phán sau đó suôn sẻ hơn nhiều, rất nhanh hai bên đã ký hợp đồng thu mua.

Ra khỏi cửa hàng thực phẩm, chủ nhiệm La liền hỏi Tô Hòa: “Nhà ăn xưởng dệt cũng muốn mua rau dại khô? Sao trước đây chưa từng nghe cô nhắc tới?”

Tô Hòa cười: “Tôi chỉ buột miệng nói như thế, không nói như vậy, chủ nhiệm Tôn đó cũng không thể dao động được!”

Chủ nhiệm La: “…”

Lại nói chuyện thêm vài câu, nhóm chủ nhiệm La đi tìm nhà nghỉ, Tô Hòa thì tới nhà ông Hà.

Đẩy bà Hà, ông Hà xuống lầu phơi nắng một lúc, cùng họ tán gẫu, lại giúp họ nấu cơm tối, lúc này mới về nhà Tô Vĩnh Thạch.

Tô Vĩnh Thạch và Tào Hồng Mai đều ở nhà, đang ăn cơm tối.

Nhìn thấy Tô Hòa tới, Tào Hồng Mai vội lấy thêm một bộ bát đũa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play