Đợi khi xe tới công xã Hòe Hoa, Tô Hòa đã thành người thân với Trương Toàn Thắng.
“Tiểu Tô, sau này có việc gì cứ gọi chú, chú không có năng lực gì, nhưng giúp cháu chở xe hàng riêng thì không thành vấn đề!”
Nhóm chủ nhiệm La cũng vừa tới công xã, dỡ hàng xong, mời Trương Toàn Thắng ăn cơm trưa ở nhà ăn công xã.
Trước khi đi, chủ nhiệm La nhét cho ông ấy phiếu 10 cân gạo, nói vài câu khách sáo.
Ấn tượng của Trương Toàn Thắng với công xã Hòe Hoa rất tốt, sau khi trở về, khen công xã Hòe Hoa đất lành người tài gì đó không ít.
Chủ nhiệm La gọi Tô Hòa vào văn phòng: “Tiểu Tô, khoảng thời gian này cô góp sức không ít, mấy lãnh đạo chúng tôi đã nghiên cứu qua, tuy nhân viên liên lạc không được tính là chức công, nhưng cũng không thể để cô làm không công. Trả lương thực tập một năm cho cô, một tháng mười bảy tệ tám hào tư, ngoài ra, vé xe, chi phí xã giao đều trích ngân sách cho cô.”
Vành mắt Tô Hòa lập tức đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Chủ nhiệm La, tôi không nói gì nữa hết, chú nhìn hành động của tôi đi! Cho dù tôi mệt đến thổ huyết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ xây phân xưởng!”
Chủ nhiệm La rất cảm động, thậm chí cảm thấy đãi ngộ mình đưa ra không xứng với đồng chí tốt như Tô Hòa!
Ông ta thầm hạ quyết tâm, nếu Tô Hòa kéo nghiệp vụ tới nữa, nói gì cũng phải nâng cấp đãi ngộ cho cô!
Chủ nhiệm La khích lệ Tô Hòa một phen, sau đó nói: “Tiểu Tô, lát nữa cô đạp xe đạp của tôi về thôn đi, nhân tiện thông báo đội trưởng của các cô ngày mai tới họp, ngày mai cô cũng tới tham gia. Phải rồi, bảo anh ta ngày mai đánh xe bò trong đội tới, tiện kéo vải về.”
Tô Hòa vốn muốn mượn xe đạp về, chủ nhiệm La nói đúng ý quá.
Cô đạp xe đạp vừa rẽ tới giao lộ thôn Hoàng Khê liền nhìn thấy một chiếc xe đạp quẹo tới, chính là Tô Vĩnh Quốc và ông cụ Tô.
Tô Vĩnh Quốc mặt mày sưng húp, mắt sưng giống như hạch đào.
“Cha, chuyện gì vậy? Ai đánh cha?”
Tô Vĩnh Quốc sợ Tô Hòa lo lắng, muốn cười một cái, kết quả vừa nhoẻn miệng liền đau tới hít hà.
Ông cụ Tô ở bên cạnh kể lại sự tình.
Chiều hôm qua, nhà họ Lữ đánh xe bò tới.
Ông cụ Tô và hai vợ chồng Tô Vĩnh Quốc đều ra đồng làm việc, trong nhà chỉ có bà cụ Tô và hai mẹ con Tô Ngọc Phân.
Bà cụ Lữ dẫn sáu anh em nhà họ Lữ, khí thế hùng hổ.
Bà cụ Lữ vừa vào nhà liền bắt đầu liệt kê lỗi phải của Tô Ngọc Phân: “Bà thông gia, không phải mẹ chồng như tôi không nói lý, nhưng hồi giờ có ai chụp chậu cứt lên đầu chồng mình chứ? Con gái bảo bối nhà bà giỏi rồi, hận không thể bêu thối danh tiếng của Hưng Vượng, của nhà họ Lữ chúng tôi! Hưng Vượng tức quá tranh biện với nó vài câu, nó liền khóc lóc chạy về nhà mẹ đẻ! Hôm nay tôi tới không có ý gì khác, chỉ là đón nó và cháu trai tôi về.”
Bà cụ Tô chỉ được cái lộng hành trong nhà, ra đường lại như chuột, nhìn thấy dáng vẻ hung thần ác sát của sáu anh em nhà họ Lữ, trong lòng sợ hãi, lắp ba lắp bắp nói vài câu liền bị bà cụ Lữ xỉa lại.
Bà cụ Lữ nhìn Tô Ngọc Phân: “Ngọc Phân, cô tính sao? Tôi là mẹ chồng không phải hù dọa cô, hôm nay dù muốn dù không cô cũng phải về! Cô là con dâu nhà họ Lữ chúng tôi, không có lý nào sống ở nhà mẹ đẻ!”
Tô Ngọc Phân thấy mẹ mình không dám lên tiếng, cha và anh chị dâu lại không ở đây, chỉ đành ấm ức theo người nhà họ Lữ về.
Người nhà họ Lữ vừa đi, bà cụ Tô vội vàng chạy ra đồng báo tin cho ông cụ Tô.
Ông cụ Tô muốn đuổi theo nhưng không đuổi kịp.
Cho nên sáng hôm nay, Tô Vĩnh Quốc đạp xe chở ông cụ Tô tới nhà họ Lữ nói lý.
Họ tới nhà họ Lữ liền thấy vết thương trên mặt Tô Ngọc Phân nặng hơn, hơn nữa đi đứng cũng không còn bình thường, rõ là đã bị đánh.
Khi đó ông cụ Tô và Tô Vĩnh Quốc tức điên!
Nhưng thân cô thế cô, chẳng những không thể giáo huấn Lữ Hưng Vượng, ngược lại còn bị mấy anh em nhà họ Lữ đánh.
Nếu không phải lo lắng ông cụ Tô đã có tuổi, đánh sẽ có chuyện, đoán chừng họ cũng đánh luôn cả ông cụ.