Có một câu nói rất hay, xưa nay không có nhất kiến chung tình gì, chẳng qua là thấy sắc nổi ý.

Tình huống hiện giờ của Tô Hòa chính là thế này, nhìn thấy người ta đẹp trai, trong lòng có hơi rục rịch.

Nếu là cô gái hay thẹn thùng, tuy có hảo cảm những cũng không dám làm gì, nhưng đối với người giỏi xã giao như Tô Hòa mà nói, căn bản không có kiểu ngại ngùng gì.

Cách một bức tường, cô phóng khoáng chào hỏi: “Chào anh, tôi tên Tô Hòa, tôi và ông Cát là bạn vong niên, ông Cát từng nhắc về tôi với anh chưa?”

Ông Cát trong nhà: “…”

Bạn vong niên? Sao tôi không biết? Da mặt thật dày!

Gương mặt Cố Trì Yến lộ ra chút ý cười: “Chào cô, tôi là Cố Trì Yến, ông Cát quả thực thường nhắc tới cô, nói cô giúp ông ấy không ít.”

Ông Cát: “…”

Một đứa hai đứa đều vô liêm sỉ!

Lúc này ông Cát cũng hậu tri hậu giác tỏ tường, thằng nhóc Cố Trì Yến này đổi vé tàu không phải là vì con nhóc này đấy chứ?

Tô Hòa giả bộ khách sáo vài câu, sau đó bắt đầu moi tin.

“Tôi là nhân viên liên lạc của công xã Hòe Hoa, anh làm công việc gì?”

“Tôi làm nghiên cứu, tôi nghe ông Cát nói hôm qua cô đã cứu một đứa trẻ?”

Tô Hòa thông minh biết bao!

Thấy Cố Trì Yến cố ý chuyển chủ đề, liền biết anh không muốn nói ra công việc cụ thể của mình.

Cô thức thời không tiếp tục truy hỏi, chuyển sang nói chuyện về cách cấp cứu Heimlich.

Cố Trì Yến nghe rất nghiêm túc, sau khi Tô Hòa nói xong, anh nói: “Sau khi về Đế Đô, tôi sẽ nghĩ cách điều tra tài liệu liên quan của nước ngoài. Sau đó phổ cập cách cấp cứu này, để càng nhiều người được lợi. Để ổn thỏa, tôi sẽ không đề cập ông Cát và cô vào trong đó.”

Trong lòng Tô Hòa dao động, ở niên đại này, có thể có được thông tin nước ngoài, hoặc là gia thế hiển hách, hoặc là có đặc quyền nào đó từ ngành nghề làm việc.

Giá trị của Cố Trì Yến trong lòng Tô Hòa tăng vọt lên từ một bình hoa mỹ nghệ thành bình hoa đồ cổ đáng tiền!

Cô cười càng tươi tắn hơn.

Hai người trẻ tán gẫu cách một bức tường thấp, hoàng hôn phủ lên người họ một lớp màu vàng.

Một khoảnh khắc tươi đẹp.

Sau đó bị giọng nói của Tào Hồng Mai phá vỡ: “Tiểu Hòa về rồi? Dô, cậu trai này bảnh thật, cậu là bà con của ông Cát à?”

Giọng điệu của Cố Trì Yến lập tức trở nên xa cách, nói chuyện cũng trở nên tiếc chữ như vàng: “Bạn cũ.”

Tào Hồng Mai thấy anh lạnh nhạt như vậy, trong lòng không vui lắm, nói với Tô Hòa: “Tiểu Hòa, ăn cơm thôi.”

Tô Hòa cười với Cố Trì Yến: “Tôi vào ăn cơm đây, tạm biệt!”

Cô thích trai đẹp là thật, nhưng đẹp cũng không thể ăn như cơm được.

Bây giờ cô vừa mệt vừa đói, ăn cơm vẫn quan trọng hơn.

Cố Trì Yến thấy Tô Hòa đi rất dứt khoát, trong lòng lại có một chút mất mác không thể nói rõ.

Ông Cát đứng ở cửa hừ lạnh: “Được rồi, đừng đực ra đó nữa! Vào đây, ăn cơm thôi!”

Trên bàn ăn, ông Cát hừ lạnh: “Cháu sắp về Đế Đô rồi, bớt bớt lại! Con nhỏ Tô Hòa đó không tồi, cháu bớt trêu chọc nó.”

Cố Trì Yến cười nhạt: “Ông Cát, ông nghĩ nhiều rồi, chỉ là tình cờ gặp gỡ, cho nên tán gẫu vài câu.”

Ông Cát hừ lạnh: “Lời của cháu cũng chỉ lừa quỷ! Đang yên đang lành tại sao cháu phải đổi vé tàu? Với độ hiểu biết của ông về cháu, mỗi một chuyện đều chuẩn xác tới từng giây từng phút, sẽ xuất hiện sơ sót lớn như vậy ư? Dù sao cháu cũng đừng dây vào con bé đó, các cháu không phải người cùng đường! Không nói cái khác, ông già nhà cháu căn bản sẽ không đồng ý cháu qua lại với một con bé nông thôn!”

Giọng nói của Cố Trì Yến hơi trầm thấp: “Ông Cát, chuyện của cháu luôn do cháu tự quyết. Hơn nữa, cháu và Tô Hòa tổng cộng cũng không nói được mấy câu, ông đi xa rồi.”

Ông Cát hất đũa: “Ông là lo trước! Nếu không phải ông và ông già nhà cháu có giao tình, ông cũng lười quản chuyện của cháu!”

Cố Trì Yến cười: “Ông Cát, cháu cũng không nói gì, sao ông lại nổi giận rồi! Ngày mai cháu về Đế Đô rồi, muốn dây vào Tô Hòa cháu cũng chẳng có cơ hội!”

Ông Cát trừng anh một cái, sau đó mới tiếp tục ăn cơm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play