Tuy nói thời này vải đắt, nhưng coi thứ này thành phúc lợi Đoan Ngọ thì thảm quá!

Xưởng máy móc luôn chiếm vị trí anh lớn trong các xưởng ở huyện, lẽ ra không thể làm được loại chuyện mất giá này.

Có điều, vì lịch sự, ông ấy không cắt ngang lời Tô Hòa.

Tô Hòa tiếp tục nói: “Vải lẻ trông có hơi bèo, nhưng sau khi gia công thành đệm ngồi, chúng sẽ lên một đẳng cấp khác, chú xem, chỗ tôi có hai mẫu sẵn.”

Tô Hòa lấy đệm ngồi bằng vải vụn từ trong túi lưới ra.

Mắt chủ nhiệm Cao lập tức sáng lên: “Đây là dùng vải vụn làm?”

Tô Hòa gật đầu: “Chỗ tôi còn có mấy bản vẽ khác, chú xem thử.”

Chủ nhiệm Cao nhận lấy xem, tuy nói bản vẽ không tô màu, nhưng cũng có thể nhìn ra rất độc đáo.

Có điều, rất nhanh chủ nhiệm Cao liền bình tĩnh lại: “Tiểu Tô, tuy nói đệm ngồi này quả thực rất tốt, hơn nữa cũng có thể lợi dụng được vải vụn, nhưng quá tốn công! Người của chúng tôi có hạn, không thể vì mấy cái đệm ngồi mà làm lỡ nhiệm vụ sản xuất khác. Cho nên chúng tôi không thể nhận đơn này.”

Tô Hòa cười: “Chủ nhiệm Cao, chú xem có thể giao nhiệm vụ sản xuất này cho công xã Hòe Hoa chúng tôi không? Các chú cung cấp vật liệu, chúng tôi cho xã viên may đệm ngồi. Tới lúc đó xưởng dệt chỉ cần thanh toán chút tiền công là được.”

Chủ nhiệm Cao là người làm kinh doanh, đầu óc linh hoạt hơn thợ máy Hà, Tiền Huệ Phương nhiều, nghe Tô Hòa nói như vậy, lập tức tính toán lợi ích các mặt.

Ông ấy cân nhắc một chút, cảm thấy có lời không lỗ, hơn nữa còn có thể gia tăng thành tích của mình, cớ gì không làm?

Thế là cười nói: “Tiểu Tô à, cái đầu của cô thật sự rất linh hoạt, chỉ là tiền công này định giá như thế nào? Nếu đắt thì không có lời nữa.”

Hai người cò kè mặc cả một phen, sau cùng chốt giá một cái đệm ngồi tám xu.

“Tiểu Tô, vậy quyết như thế nhé! Nhưng có một điều, cô phải đảm bảo chất lượng của đệm ngồi, nếu không tốt, tôi sẽ không thu mua!”

Tô Hòa gật đầu: “Đây là đương nhiên! Nếu phía chú đã không thành vấn đề, tôi đánh tiếng với bên xưởng máy móc, bảo họ soạn một bản hợp đồng tới.”

Tuy chủ nhiệm Cao cảm thấy không cần ký hợp đồng, nhưng thấy Tô Hòa trịnh trọng như vậy, cũng gật đầu đồng ý.

Tô Hòa thuận lợi nhờ ông ấy giúp mình làm một cái thẻ khách, sau này mỗi lần tới khỏi phải theo quy trình, lãng phí thời gian.

Lấy được thẻ khách, Tô Hòa vội vã chạy tới xưởng máy móc tìm Tiền Huệ Phương.

Tiền Huệ Phương đang đứng ngồi không yên, thấy Tô Hòa tới, vội hỏi: “Như thế nào? Phía xưởng dệt không có vấn đề chứ?”

Tô Hòa gật đầu, lại lấy hàng mẫu đệm ngồi cho bà ấy xem.

Mắt Tiền Huệ Phương sáng rực lên, không ngờ đệm ngồi làm từ vải vụn này lại đẹp như vậy!

Bà ấy lập tức cầm hàng mẫu đi tìm lãnh đạo báo cáo.

Chẳng mấy chốc, bà ấy liền hớn hở rạng rỡ quay về.

“Tiểu Hòa, lãnh đạo đã đồng ý rồi, cháu xem khi nào dẫn lãnh đạo công xã các cháu tới ký hợp đồng?”

“Sáng mai cháu sẽ về công xã, ngày kia dẫn người tới!”

Tô Hòa ra khỏi xưởng máy móc, lại tới viện gia thuộc xưởng dệt.

Giúp bà Hà, ông Hà quét dọn nhà cửa, nấu cơm tối xong mới đi về.

Tô Hòa vừa vào sân, cửa nhà phía đông kẽo kẹt một tiếng mở ra, một người trẻ đi ra.

Mắt Tô Hòa sáng bừng lên, anh trai thần tiên ở đâu ra vậy?

Tuy trước đây Cố Trì Yến cũng ở hiện trường cứu hỏa, nhưng khi đó Tô Hòa chỉ lo diễn kịch, hơn nữa sau đó Cố Trì Yến cũng lui ra phía sau đám đông, cho nên cô không có ấn tượng.

Trước đây khi Tô Hòa đọc tiểu thuyết, nhìn thấy tác giả miêu tả nam chính có một gương mặt như được khắc tạc, cô còn từng bóc phốt, khắc tạc? Là đang tả mặt gọt à?

Thế nhưng lúc này, trong đầu cô lại xuất hiện từ này.

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao tác giả lại dùng từ này. Bởi vì người bình thường là chấm bùn do Nữ Oa búng ra khi tạo người, mà anh trai đẹp trai này là Nữ Oa dùng dao gọt giũa từng chút một ra.

Gương mặt góc cạnh rõ ràng, đẹp trai lồng lộng, ngay cả sợi tóc cũng đúng thẩm mỹ của cô.

Còn dáng người càng khỏi phải nói, ít nhất 1m85. Tuy trông hơi gầy nhưng lại tăng thêm vài phần khí chất xuất trần không nhiễm khói lửa nhân gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play