Không đợi anh hỏi, ông Cát đã nói: “Đây là cách con bé nhà kế bên dạy cho ông, nói là một bác sĩ nước ngoài nghiên cứu ra, gọi là cách cấp cứu Heimlich.
Cháu nghĩ cách xác minh một chút, nếu quả thực có chuyện này thì truyền bá y nguyên cách cấp cứu này đi. Nếu không, cháu nghĩ một cái tên ổn thỏa rồi truyền bá ra. Nhớ kỹ, đừng nhắc tới ông, cũng đừng nhắc tới con bé đó, tránh rước phiền phức cho ông và nó.”
Ở niên đại này, tuy đóng cửa nhưng cũng có một số ngành tiếp xúc với bên ngoài.
Ngành của Cố Trì Yến có không ít cơ hội tiếp xúc với bên ngoài.
Anh nghe thấy lời của ông Cát, ngẩn ngơ: “Người ông nói là cô gái tên Tô Hòa đó?”
Ông Cát gật đầu, kể lại sự tình, sau đó nói: “Con bé đó điểm nào cũng tốt, chỉ là thích chém gió! Nó lấy được cái danh nhân viên liên lạc công xã, nói có thể khiến xưởng dệt và xưởng máy móc xây phân xưởng ở công xã Hòe Hoa của nó, cháu nghe thử xem có phải đang nói mớ không? Ông giảng giải vài câu, nó lại còn cược với ông…”
Cô Trì Yến nghe xong, hơi cong môi.
Anh lại cảm thấy cô gái tên Tô Hòa đó có lẽ thật sự có thể làm được.
Từ chuyện của Triệu Bân ngày đó đã có thể nhìn ra, cô là một người có dũng có mưu, không phải kiểu người chém gió.
Có điều, anh không nói ra.
Anh hiểu tính của ông Cát, không đụng tường nam không quay đầu, cho dù anh nói cũng như không nói.
Hơn nữa trong tiềm thức, anh không muốn làm hỏng chuyện của Tô Hòa.
Ông Cát lải nhải một hồi rồi nói: “Được rồi, không phải cháu còn vội chuyến xe sao? Mau đi đi!”
Cố Trì Yến do dự một chút, sau đó vỗ đầu: “Ông Cát, cháu đột nhiên nhớ ra còn phải đến chỗ thầy Viên một chuyến, chắc chắn không kịp giờ rồi, cháu đi đổi vé tàu sang ngày mai! Phải rồi, dạo này cháu ngủ không ngon lắm, buổi tối cháu sẽ tới, ông giúp cháu khám thử!”
Cố Trì Yến nói xong, vội vã rời đi.
Ông Cát không khỏi lẩm bẩm: “Trước đây trông thằng nhóc này khá trầm ổn, sao hôm nay hấp ta hấp tấp!”
Cố Trì Yến rất nhanh đã tới ga tàu. Khoảnh khắc vào chỗ bán vé, anh dừng bước.
Trước giờ anh làm việc đều nghiêm khắc chấp hành theo kế hoạch, bây giờ lại làm ra chuyện đổi vé tàu, điều này khiến anh có một cảm giác khó chịu khi sự việc thoát khỏi tầm kiểm soát.
Vừa nãy hình như là quỷ tha ma bắt, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, có lẽ ở lại có thể gặp được cô gái tên Tô Hòa kia lần nữa.
Chỉ gặp mặt hai lần mà thôi, cô thậm chí còn không biết sự tồn tại của anh, hành vi lúc này của anh thực sự hơi nực cười.
Trong giây lát, anh đi tới cửa sổ bán vé: “Đồng chí, đổi vé.”
Thay vì bất an trong lòng, chi bằng chính thức làm quen.
Có lẽ chân chính làm quen, trong lòng sẽ bình ổn lại, sẽ không sinh ra ảnh hưởng gì với anh nữa.
Tô Hòa vẫn chưa biết mình đã thành “tâm ma” của ai đó, cô đến xưởng dệt tìm thợ máy Hà.
Thợ máy Hà nhìn thấy thẻ công tác của Tô Hòa cũng rất bất ngờ, khen một tràng.
“Thợ máy Hà, lần này tôi tới là đại diện công xã tới bàn chuyện hợp tác, anh xem có thể giới thiệu tôi với lãnh đạo phụ trách không?”
Chuyện chuyên nghiệp vẫn phải để người chuyên môn làm, Tô Hòa tìm thợ máy Hà chẳng qua là muốn nhờ anh ấy bắt cầu mà thôi.
Thợ máy Hà đồng ý một cách sảng khoái.
Anh ấy không ngốc, biết Tô Hòa chăm sóc ông Hà và bà Hà có ý đồ.
Có điều tới giờ Tô Hòa đều rất biết chừng mực, hơn nữa trước đây còn giúp anh ấy một chuyện lớn, cho nên anh ấy không phản cảm với Tô Hòa.
Chỉ cần không chạm tới giới hạn của anh ấy, anh ấy đều nguyện ý giúp cô một tay.
Thợ máy Hà giới thiệu Tô Hòa cho chủ nhiệm Cao của bộ phận cung tiêu xưởng dệt.
Chủ nhiệm Cao nể mặt thợ máy Hà, rất khách sáo với Tô Hòa, sau khi trò chuyện một lúc, Tô Hòa mới nói: “Chủ nhiệm Cao, xưởng máy móc muốn mua một lô phúc lợi Đoan Ngọ, tôi bèn nghĩ tới xưởng dệt các anh có không ít vải lẻ…”
Gương mặt chủ nhiệm Cao cứng lại, không phải cô gái này muốn xưởng máy móc dùng vải lẻ làm phúc lợi đấy chứ?