Ăn cơm xong, ông Cát kéo cánh tay của Cố Trì Yến bắt mạch.

Ông ấy trợn mắt, khỏe như vâm, cái gì mà ăn không ngon ngủ không được, toàn là nói láo!

Nghĩ tới lão già nhà họ Cố, ông ấy dặn dò: “Sau khi về, bảo lão già đó uống thuốc theo đơn, tuy không trị được gốc nhưng cũng có thể tiếp tục cầm cự.”

Cố Trì Yến gật đầu đáp lời.

Ông Cát thở dài: “Đáng tiếc “Thanh Nang Thư” của Hoa Đà thất truyền rồi, nếu không có lẽ có thể tìm được phương thuốc trị tận gốc. Còn có “Hoàng Đế Ngoại Kinh”, ông nằm mơ cũng muốn đọc được những sách y thất truyền này, đáng tiếc căn bản không thể nào đọc được nữa…”

Cố Trì Yến biết tiếp theo ông Cát sẽ lảm nhảm tuổi già, mất tập trung đáp một cách hời hợt.

Lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói giòn giã của Tô Hòa: “Ông Cát, ông Cát…”

Ông Cát đẩy cửa đi ra, tức giận nói: “Ồn ào cái gì? Gọi quỷ à!”

Tô Hòa cười: “Sáng mai cháu về quê rồi, muốn hỏi thử ông thích ăn rau dại không? Nếu thích, lần sau tới cháu mang tới cho ông một ít.”

Ông Cát thật sự có hơi nhớ nhung món này: “Vậy thì mang một ít!”

Tô Hòa cười, gật đầu với Cố Trì Yến rồi về nhà.

Tào Hồng Mai kéo tay Tô Hòa: “Tiểu Hòa, ngày mai con về quê? Là thím hai tiếp đãi không chu đáo chỗ nào sao?”

Tô Hòa buồn cười trong lòng, lần trước lúc cô đi, Tào Hồng Mai thiếu điều đốt pháo ăn mừng, lần này lại lưu luyến không nỡ.

“Thím hai, con về giải quyết chút chuyện, nếu thuận lợi thì ngày kia sẽ quay lại.”

Lúc này Tào Hồng Mai mới thở phào, bây giờ hai vợ chồng họ đều đang mong Tô Hòa giúp họ chuyển chính!

Ngày hôm sau, ăn sáng xong, Tô Hòa cõng ba lô ra khỏi nhà.

Cô nhìn sang nhà phía đong, sau đó thong thả tới bến xe.

Cô có hứng thú với Cố Trì Yến là thật, nhưng co duỗi có chừng mới là cảnh giới cao nhất của câu cá.

Khi sắp tới bến xe, phía sau truyền tới giọng nói: “Tô Hòa, đợi chút!”

Là Cố Trì Yến.

Tô Hòa cong môi, cá, cắn câu rồi.

Cô quay đầu, tỏ vẻ kinh ngạc: “Đồng chí Cố, có chuyện sao?”

“Trong quá trình phổ cập cách cấp cứu Heimlich có thể sẽ cần sự giúp đỡ của cô, có tiện trao đổi thư từ không?”

Cố Trì Yến tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng tay lại hơi siết chặt.

Tô Hòa cười: “Đương nhiên tiện rồi! Chỉ là nếu để địa chỉ trong thôn tôi có thể sẽ hơi chậm, thế này đi, anh gửi thư cho Tiền Huệ Phương của công hội xưởng máy móc, thím ấy sẽ chuyển cho tôi. Ngoài chuyện cách cấp cứu, nếu có chuyện khác anh cũng có thể viết trong thư, đừng khách sáo.”

Cố Trì Yến gật đầu: “Được, tôi nhớ rồi. Cô muốn đến bến xe à? Đúng lúc tôi tiện đường, đi chung đi!”

Tô Hòa cười đến ngọt ngào!

“Được thôi, đúng lúc anh kể tôi nghe Đế Đô có gì ngon có chỗ nào vui, tôi chưa từng đến đó bao giờ!”

Bến xe nằm ở phía cực bắc huyện thành, xung quanh chẳng có gì, anh tiện đường đi khai hoang à?

Đương nhiên Cố Trì Yến không biết suy nghĩ trong lòng Tô Hòa, trái tim vốn lo lắng bất an của anh cuối cùng cũng vững lại.

Anh mất ngủ cả đêm, trong đầu hiện ra toàn là mỗi lời nói hành động của Tô Hòa.

Anh dùng các kiểu lý luận phân tích nghiệm chứng một hồi, biết mình có hảo cảm với Tô Hòa rồi.

Tuy trong lý trí, anh biết không nên có loại hảo cảm này. Dù sao hai người xa cách hai nơi, bối cảnh cuộc sống khác biệt lớn, muốn ở bên nhau chắc chắn có rất nhiều rào cản.

Nhưng về tình cảm, giống như một con mãnh hổ bị giam trong lồng, một khi có khả năng chạy thoát, chắc chắn sẽ bất chấp tất cả, gần như điên cuồng.

Cuối cùng tình cảm chiến thắng lý trí, anh đuổi theo.

Cho dù như thế nào, anh muốn thử xem.

Có lẽ loại hảo cảm này chỉ là sự thu hút ngẫu nhiên giữa hai giới, sau khi xa cách sẽ dần biến mất, thậm chí ngay cả dấu vết cũng sẽ không lưu lại.

Hai người nói nói cười cười, rất nhanh đã tới bến xe.

“Đồng chí Cố, tôi tới rồi.”

“Vậy…tôi đi nhé, đi đường thuận lợi!”

“Cũng chúc anh đi đường thuận lợi, tạm biệt!”

Cố Trì Yến sải bước đi, trong lòng lại trống rỗng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play