Lúc Cố Cẩn Ngọc tỉnh lại, chỉ cảm thấy ánh mắt còn rất khó chịu.

Cậu muốn dụi đôi mắt khó chịu của mình, nhưng bàn tay đã bị một bàn tay nắm lấy trước khi chạm vào mắt.

Một giọng trẻ con vang lên bên tai: "Không thể lấy tay dụi mắt.”

Cố Cẩn Ngọc nhỏ đội mái tóc rối bời buồn ngủ theo tiếng nhìn lại, ánh mắt mờ mịt làm cho cậu thoạt nhìn càng ngốc manh.

Cố Nguyện kéo tay Cố Cẩn Ngọc, chỉ lớn hơn Cố Cẩn Ngọc một tuổi, nhưng tính cách lại trầm ổn hơn Cố Cẩn Ngọc nhiều.

Tuy rằng từ trầm ổn này dùng ở trên người đứa bé bốn tuổi rất khác thường.

Cố Cẩn Ngọc nhỏ cắn khóe môi, đẩy tay Cố Nguyện ra, rầu rĩ nói: "Em không muốn anh chạm vào.”

Cố Nguyện bị đẩy ra vẫn không muốn buông tay Cố Cẩn Ngọc ra, trong lòng anh hơi đau đớn, nhưng trên mặt không có biểu hiện, mà kiên trì nói: "Không thể lấy tay dụi mắt, bẩn.”

“Mới không bẩn". Cố Cẩn Ngọc nhìn Cố Nguyện một cái, hắng hắng cổ nhìn hoa văn trên chăn, "Ngọc Ngọc thơm thơm, mới không bẩn.”

Cậu lại thở phì phò nhìn Cố Nguyện: "Anh xấu mới bẩn, Ngọc Ngọc thơm.”

Cố Nguyện trưởng thành thế nào cũng chỉ có bốn tuổi, anh bị cách nói của Cố Cẩn Ngọc làm cho bối rối, do dự một lát, vẫn dựa theo suy nghĩ của mình mà giải thích: "Nhưng lấy tay dụi mắt sẽ rất bẩn, trong sách nói như vậy.”

“A, em ghét anh, Ngọc Ngọc mới, mới không bẩn". Cố Cẩn Ngọc đột nhiên dùng sức rút tay mình về, xốc chăn từ trên giường bò xuống.

Cậu đứng ở trước mặt Cố Nguyện, sau đó tự cho là rất dùng sức mà hừ một cái với đối phương, chạy chậm đi vào phòng tắm.

Cố Nguyện nhỏ mím môi, không tức giận, ngược lại cảm thấy hành động vừa rồi của em trai thật đáng yêu.

Sợ em trai gặp chuyện không may, Cố Nguyện cũng đi theo vào phòng tắm, vừa vặn nhìn thấy Cố Cẩn Ngọc nhỏ dùng cả tay lẫn chân leo lên ghế dựa, Cố Nguyện theo bản năng đỡ cậu.

Cố Cẩn Ngọc vừa vặn bò lên ghế, lại run rẩy muốn đứng lên đi lấy nước. Nhưng lá gan của cậu lại nhỏ rất sợ ngã xuống, khi Cố Nguyện vươn tay ra đỡ, thân thể vô cùng thành thật đặt tay lên.

Tay của em trai rất mềm.

Đây là ý nghĩ đầu tiên trong lòng Cố Nguyện.

Anh cố gắng kiễng chân đỡ em trai, nhìn em trai thành công mở van nước ra mới thở phào nhẹ nhõm.

Dòng nước ào ào chảy vào bồn rửa mặt, lúc này Cố Cẩn Ngọc mới bỏ hai tay vào trong nước cẩn thận rửa tay.

Lúc Cố Lăng đến xem Cố Cẩn Ngọc có tỉnh lại hay chưa, sau chỉ đẩy cửa thấy giường lộn xộn, lại không thấy một đứa bé.

Có điều cửa phòng tắm không đóng, tầm mắt Cố Lăng ở trong phòng nhìn xung quanh một vòng, rất nhanh đã chú ý tới động tĩnh trong phòng tắm.

Ông đi tới, nhìn thấy biểu tình trên mặt hai đứa nhỏ nghiêm nghị như muốn ra chiến trường, không khỏi bật cười trong lòng.

Cố Nguyện thấy Cố Lăng đi vào, hô: "Chú Cố.”

Cố Lăng lên tiếng, trước tiên vỗ vỗ đầu Cố Nguyện: "Về rồi à?”

“Vâng". Cố Nguyện cụp mắt gật đầu.

Cố Lăng giúp Cố Cẩn Ngọc khó khăn đi tới van nước tắt công tắc, sau đó nửa ngồi xổm xuống mỗi tay ôm lấy một đứa bé.

“Đi thôi, đi ăn cơm trước, Ngọc Ngọc có đói bụng không?”

Tầm mắt đột nhiên cao lên, Cố Cẩn Ngọc nhỏ sợ hãi mà kinh hô thành tiếng, ngay sau đó ôm bả vai Cố Lăng không buông tay: "Ngọc Ngọc sợ.”

Cố Nguyện bên kia cũng bị dọa thân thể cứng đờ, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh tốt chính mình, an tĩnh tựa vào trên người Cố Lăng bất động cũng không nói lời nào.

Động tác ôm bằng một tay của Cố Lăng khiến Cố Nguyện cách em trai rất gần, anh thậm chí có thể nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ rất nhạt dưới mắt trái của em trai.

Nghe được Cố Cẩn Ngọc kêu sợ, Cố Lăng điều chỉnh tư thế một chút, để Cố Cẩn Ngọc có thể gần sát ngực mình hơn.

Sau khi đổi tư thế, Cố Lăng thấy Cố Cẩn Ngọc dần dần thả lỏng, lúc này mới đi ra ngoài.

Cố Cẩn Ngọc nhỏ ghé vào trên vai ba, tò mò nhìn trái nhìn phải, nhàm chán lại nghiêng mặt ghé vào trên vai Cố Lăng nhìn chằm chằm mặt Cố Nguyện, nhìn một tia nắng bay lên gò má Cố Nguyện nhỏ.

Cố Cẩn Ngọc nhìn chăm chú, căn bản không cảm thấy hành vi của mình sẽ làm Cố Nguyện ngượng ngùng, cậu nhìn Cố Nguyện tránh đi tầm mắt của mình, còn vươn ngón tay nhỏ của mình chọc chọc mặt Cố Nguyện.

Cố Lăng một đường xuống lầu, trên đường nhìn thấy động tác của Cố Cẩn Ngọc, xác nhận hai đứa nhỏ không có xu thế đánh nhau, vì thế không quản nữa.

Cố Nguyện đột nhiên bị Cố Cẩn Ngọc chọc vào mặt, trực tiếp ngây dại.

“Em trai..." Anh nói được một nửa, mím môi.

Tại sao em trai đột nhiên chọc mặt anh, Cố Nguyện chớp mắt, không đoán ra động tác này là có ý gì. Nhưng anh hi vọng đây là cơ hội phá đi lớp băng trong mối quan hệ giữa mình và em trai, vì thế lần thứ hai đưa mặt của mình lên.

Anh đã sớm có thể nói câu dài, rồi lại giống như lúc hai tuổi gập ghềnh nói chuyện: "Nếu em, em trai thích, có thể lại, lại chọc mặt.”

Cố Cẩn Ngọc lại rụt tay mình lại, cậu ôm bàn tay vừa mới chọc vào má Cố Nguyện, thoạt nhìn không phục nói: "Ngọc Ngọc không thích anh trai xấu xa.”

Cố Nguyện lại chớp chớp mắt, sau khi nghe được danh xưng anh trai xấu xa này, thất lạc cụp mắt nhìn mặt đất dưới chân.

Cố Cẩn Ngọc không biết mình đã làm tổn thương trái tim anh trai, bởi vì Cố Lăng đã đi tới nhà ăn, mà mình cũng bị Việt Thanh Sương đã sớm chờ ở đó đưa bình sữa cho.

Cậu ôm bình sữa uống sữa, thỉnh thoảng đong đưa đầu một chút, ngược lại là không có bộ dáng thương tâm như trước khi ngủ.

Việt Thanh Sương buông lo lắng trong lòng xuống một chút, nhận lấy Cố Nguyện từ trên người Cố Lăng, đặt lên ghế trẻ em thuộc về anh, lại đẩy một ly sữa khác tới trước mặt anh.

Khác với Cố Cẩn Ngọc, Cố Nguyện đã sớm bắt đầu uống sữa bằng ly, mà Cố Cẩn Ngọc bởi vì được viện trưởng viện phúc lợi và chị gái tình nguyện cưng chiều, đến nay vẫn không bỏ bình sữa.

Cố Cẩn Ngọc cắn bình sữa, nhàm chán bẻ ngón tay đùa bỡn.

Cố Lăng ôm Cố Cẩn Ngọc ngồi xuống, phát hiện Cố Cẩn Ngọc không giãy dụa khóc như trước, trong lòng âm thầm mừng rỡ.

Ông không chút biến sắc vuốt gáy đứa bé, nói: "Sau khi cơm nước xong, Ngọc Ngọc có muốn ra ngoài chơi bóng với anh trai không?”

Không có đứa trẻ nào cự tuyệt chơi đùa, tự nhiên Cố Cẩn Ngọc cũng không ngoại lệ.

Ánh mắt cậu sáng lên, nặng nề gật đầu: "Ngọc Ngọc muốn.”

Cố Lăng nhắc nhở cậu: "Là chơi với anh Tiểu Nguyện.”

Anh Tiểu Nguyện chính là anh trai xấu xa trong mộng, Cố Cẩn Ngọc biết điều này.

Bên ngoài cửa sổ nhà ăn là bãi cỏ và sân cỏ xanh mướt, góc cách đó không xa còn có một cái xích đu và thiết bị vui chơi cho trẻ em.

Sức hấp dẫn đối với trẻ con trực tiếp kéo đến điểm tối đa.

Cố Cẩn Ngọc không do dự bao lâu, lần này ngay cả ăn cơm cậu cũng không quan tâm, kéo tay Cố Lăng sốt ruột muốn xuống: "Muốn xuống, Ngọc Ngọc muốn chơi xích đu.”

Việt Thanh Sương:…

Bà trợn trắng mắt không hiểu ra sao nhìn chồng, sau đó dùng thân thể che ở trước người Cố Cẩn Ngọc, ngăn cách tầm mắt cậu và phong cảnh bên ngoài.

“Ngọc Ngọc ăn cơm xong lại đi chơi có được không.”

Trong lòng nhớ thương lại không nhìn thấy xích đu, Cố Cẩn Ngọc giẫm lên người Cố Lăng đứng lên, nhưng bên hông còn có cánh tay Cố Lăng vòng qua che chở.

“Mẹ, Ngọc Ngọc muốn chơi xích đu.”

“Cơm nước xong rồi đi chơi có được không". Việt Thanh Sương xách Cố Cẩn Ngọc đang đứng trên đùi Cố Lăng lên, đặt cậu lên ghế trẻ em đối diện Cố Nguyện.

Bởi vì nguyên nhân vị trí, sân và xích đu vốn giương mắt là có thể nhìn thấy biến thành sau lưng, Cố Cẩn Ngọc nhỏ gian nan lắc đầu muốn đi xem xích đu mình nhớ mong, nhưng bởi vì nguyên nhân ghế trẻ em mà tầm mắt luôn bị lưng ghế ngăn cản.

“Mẹ, Ngọc Ngọc không nhìn thấy.”

“Cơm nước xong là có thể nhìn thấy". Việt Thanh Sương đặt hai phần thức ăn trước mặt Cố Cẩn Ngọc và Cố Nguyện, "Tiểu Nguyện đã ăn cơm rồi, nếu Ngọc Ngọc ăn chậm, sẽ thấp hơn anh Tiểu Nguyện nha.”

Cố Cẩn Ngọc:!!!

Nghe nói như thế, Cố Cẩn Ngọc cũng không nháo muốn ra sân chơi, cầm lấy thìa nhỏ và đũa trẻ em nhanh chóng ăn cơm.

Lần trước Việt Thanh Sương đã chú ý tới sức ăn của Cố Cẩn Ngọc, cho nên lần này phân lượng chuẩn bị vừa vặn.

Không bao lâu, Cố Cẩn Ngọc để thìa xuống, vuốt bụng nhỏ xoay người dựa tay Việt Thanh Sương: "Ngọc Ngọc ăn no rồi, mẹ ôm một cái.”

Việt Thanh Sương chậm rãi lau khóe miệng, lại lau miệng cho Cố Cẩn Ngọc, sau đó mới bế cậu lên.

“Tiểu Nguyện ăn xong chưa?”

Cố Nguyện kết thúc còn sớm hơn Cố Cẩn Ngọc, anh biết sau khi ăn xong có thể ra sân chơi với Cố Cẩn Ngọc, kết thúc cơm trưa sớm, đè nén chờ mong chờ Cố Cẩn Ngọc cơm nước xong.

Sau khi nghe Việt Thanh Sương hỏi, Cố Nguyện không chút do dự gật đầu.

Việt Thanh Sương và Cố Lăng thả hai đứa nhỏ vào trong sân, hai đứa nhỏ nhất thời vung chân chạy về phía xích đu.

Việt Thanh Sương ngáp một cái, Cố Lăng liếc mắt nhìn vợ, thân mật ôm vai bà: "Đi ngủ một lát đi, mấy ngày nay em không ngủ ngon.”

“Em lo lắng......”

“Anh ở đây nhìn". Cố Lăng cúi người, cọ má vợ, "Hơn nữa, ngoài sân còn có người trông, không sao đâu.”

Việt Thanh Sương còn muốn nói gì đó, nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã bị Cố Lăng chặn lại bên môi.

Cố Lăng hôn khóe môi vợ, thấp giọng nói: "Bình tĩnh, tình huống của Ngọc Ngọc tốt hơn chúng ta nghĩ rất nhiều, không phải bác sĩ tâm lý cũng nói em phải chú ý một chút, đừng tạo cho mình áp lực quá lớn sao.”

Cuối cùng Việt Thanh Sương vẫn bị khuyên trở về phòng nghỉ ngơi, Cố Lăng ngước mắt nhìn bóng lưng Cố Cẩn Ngọc và Cố Nguyện đùa giỡn, ánh mặt trời chói mắt khiến đôi mắt ông hơi nheo lại.

Ông cầm lấy máy tính xách tay dùng trong văn phòng, ngồi ở dưới bàn râm mát trong sân.

……

Lúc được đặt vào trong sân, ánh mắt Cố Cẩn Ngọc sáng quắc nhìn xích đu mình chờ mong đã lâu.

Cố Cẩn Ngọc không biết ba mình có năng lực kiếm tiền đỉnh cấp tới mức nào, chỗ ở cũng là khu biệt thự đỉnh cấp trong thủ đô, mỗi nhà mỗi hộ đều có đầy đủ sân vườn tự do.

Cố Cẩn Ngọc nho nhỏ chỉ cảm thấy nơi này so với viện phúc lợi lớn hơn nhiều, cũng xinh đẹp hơn nhiều.

Đương nhiên, nếu thật sự so sánh, Cố Cẩn Ngọc vẫn cảm thấy mình thích dì và anh trai mập hơn.

Cố Cẩn Ngọc chạy đến bên cạnh xích đu, ghé vào xích đu đạp chân muốn đi lên.

Cậu cố gắng một lúc lâu, cuối cùng dùng hết khí lực bốp một cái biến thành cá muối nửa nằm sấp trên xích đu, cũng không thể bò lên.

Cố Cẩn Ngọc nghẹn đỏ mặt: "Ngọc Ngọc không lên được.”

Nhưng Việt Thanh Sương đã sớm trở về ngủ, Cố Cẩn Ngọc quay đầu lại chỉ nhìn thấy Cố Lăng ngồi dưới tàng cây. Nghĩ đến người ba xấu xa này ôm cậu đi từ bên cạnh dì, Cố Cẩn Ngọc lại căng thẳng, không chịu gọi Cố Lăng đến hỗ trợ.

Cố Lăng cách xa căn bản không biết khúc nhạc đệm này, nhưng Cố Nguyện ở gần lại thấy rõ ràng.

Anh không biết suy nghĩ trong lòng Cố Cẩn Ngọc, chỉ là nhìn thấy em trai bò một lúc lâu không lên được xích đu, lại gấp gáp lã chã muốn khóc, do dự một lát vẫn đi qua.

Lúc Cố Cẩn Ngọc đạp chân, dưới thân đột nhiên có thêm một bàn tay, đẩy cậu leo lên xích đu.

Cố Cẩn Ngọc trở mình ngồi xuống, thấy anh trai xấu xa trong mộng kia đang chảy mồ hôi nhìn mình, có chút ngượng ngùng vặn vẹo mông.

“Anh, anh vì sao phải giúp Ngọc Ngọc nha". Cố Cẩn Ngọc nghiêng đầu.

Cậu không hiểu tại sao người anh trai xấu xa đáng ghét trong mơ lại không đáng ghét như vậy.

Cố Nguyện giật giật môi, cúi đầu ngượng ngùng nói: "Bởi vì, bởi vì anh thích em trai.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play