Trước cửa cô nhi viện ở ngoại ô thành phố Bắc Kinh đang đỗ mấy chiếc xe sang trọng vừa nhìn đã biết giá cả xa xỉ.
Trước cửa cô nhi viện, Cố Cẩn Ngọc được dì viện trưởng ôm vào trong ngực, khóe mắt khóc đỏ lên, bàn tay nhỏ bé trắng nõn gắt gao nắm chặt quần áo dì viện trưởng không chịu buông tay.
Ở xung quanh hai người, còn có một đám người mặc âu phục và váy dài vây quanh, vợ chồng cách họ gần nhất lộ ra sắc mặt áy náy xen lẫn với kích động phức tạp.
Việt Thanh Sương khẽ cắn môi, nhìn đứa con đã mất tích ba năm của mình, nghĩ đến mấy năm nay cậu chịu khổ, càng đau lòng như dao cắt.
Bà cố nén xúc động muốn đưa tay ra nắm tay đứa nhỏ, trong lòng yên lặng tự nói với mình không thể dọa tới cậu.
Nhưng Cố Cẩn Ngọc năm nay mới ba tuổi hiển nhiên không thể hiểu được tâm tư của người lớn, cậu khóc tới co rút, toàn bộ mắt mũi đỏ lên, quật cường vùi đầu trên vai dì viện trưởng.
Dì viện trưởng một tay chăm nom còn không nỡ hơn so với Cố Cẩn Ngọc, nhưng bà cũng biết Cố Cẩn Ngọc về nhà sẽ có tương lai tốt hơn so với ở chỗ mình.
Động tác của bà nhẹ nhàng dỗ dành người không chịu rời đi: "Ngọc Ngọc ngoan, cùng cha mẹ về nhà đi.”
Lúc này Cố Cẩn Ngọc mới ngẩng đầu lên từ trên vai dì viện trưởng, cái mũi nhỏ phiếm hồng co rút, vẻ mặt ủy khuất: "Con, con không muốn.”
Tay của Việt Thanh Sương co rúm lại, ngay sau đó đã bị bàn tay chồng nắm chặt.
Cố Lăng cầm tay vợ, vỗ vỗ trấn an, lập tức đi về phía trước một bước đến trước người Cố Cẩn Ngọc, từ trước đến nay ông mạnh mẽ vang dội trên thương trường, nay lại sợ dọa đến đứa con trai nhỏ sau khi sinh ra vận mệnh đã không quá thuận lợi này.
Ông vươn tay về phía Cố Cẩn Ngọc đang khóc nức nở, ngón tay khớp xương rõ ràng thoạt nhìn ấm áp lại có lực, tràn ngập cảm giác an toàn.
“Nếu sau này Ngọc Ngọc nhớ dì viện trưởng, cha sẽ đưa con về được không?" Cố Lăng cố gắng làm cho mình nói chuyện ấm áp.
Cố Cẩn Ngọc dụi dụi mắt, đôi mắt vốn đã khóc đỏ bởi vì xoa xoa mà càng thêm rõ ràng.
Dì viện trưởng không nỡ, nhưng vẫn đưa cục bột mềm mại khóc lóc đáng thương trong lòng về phía Cố Lăng.
Cố Lăng thuận thế đón lấy đứa bé, vững vàng ôm đứa bé vào trong ngực, thậm chí thay đổi tư thế để cho đứa bé có thể thoải mái hơn một chút.
Bị dì viện trưởng đưa đến trong tay một "người cha xa lạ" khác, Cố Cẩn Ngọc nho nhỏ khổ sở vùi mặt một lần nữa vào bả vai Cố Lăng, không bao lâu Cố Lăng đã cảm giác trên vai trở nên ấm nóng.
Cố Cẩn Ngọc nhỏ nức nở nuốt nước mắt, nước mắt tràn đầy đôi mắt xinh đẹp, nghe càng đau lòng không thôi, ông luống cuống tay chân lấy khăn giấy từ trong túi ra, rồi lại nắm chặt khăn giấy không dám tiến lên.
Phía sau Việt Thanh Sương còn có hai người đang đứng, người cao lớn kia thoạt nhìn không quá mười lăm mười sáu tuổi, còn mặc đồng phục học sinh, tựa như là mới từ trường học vội vã chạy tới.
Mà người kia, mặc đồng phục trẻ em phong cách Anh, thoạt nhìn cũng lớn hơn Cố Cẩn Ngọc một tuổi. Rõ ràng bốn năm tuổi, hết lần này tới lần khác thoạt nhìn lại cực kỳ hiểu chuyện, an tĩnh đứng ở một bên.
Cố Lăng ôm Cố Cẩn Ngọc, chỉ cảm thấy đứa con nhỏ này chỗ nào cũng mềm nhũn, không giống với con lớn của mình chút nào, ngay cả ôm đứa nhỏ cũng không dám dùng sức quá mạnh, sợ khí lực quá lớn làm đau con.
Dì viện trưởng cố nén cảm xúc chua xót, nhìn Cố Cẩn Ngọc bị ôm lên xe.
Việt Thanh Sương ngược lại không vội vã lên xe với Cố Lăng, mà cúi đầu điều chỉnh cảm xúc, sau đó đi tới bên cạnh dì viện trưởng.
Bà cúi đầu thành khẩn cảm ơn dì viện trưởng ăn mặc mộc mạc này, cũng đưa hộp quà đã chuẩn bị sẵn qua.
Dì viện trưởng vừa giơ tay từ chối lên, chợt nghe Việt Thanh Sương nói: "Đây cũng là một ít quà chuẩn bị cho bọn nhỏ trong viện, lát nữa trợ lý Lưu sẽ tới đưa thêm.”
Nói xong, tầm mắt Việt Thanh Sương lướt qua cửa lớn viện phúc lợi đã lộ rõ sự cũ kĩ tháng năm, nhìn về phía mấy đứa nhỏ tò mò nhìn lén bên trong, lộ ra nụ cười.
“Sau này chúng tôi sẽ tài trợ tất cả chi phí giảng dạy và y tế cho bọn trẻ trong viện.”
Bàn tay từ chối của dì viện trưởng dừng lại giữa không trung, bà hơi mở to hai mắt, biết đây là một chuyện lớn vui mừng đối với bọn nhỏ.
“Cái này, cái này rất cảm ơn hai người". Tay dì viện trưởng đặt trước người không kiềm chế được kích động nắm lấy, bà theo tầm mắt Việt Thanh Sương nhìn về phía mấy đứa nhỏ trong viện, trong lòng khẽ thở dài.
Bà thu hồi tâm tư phức tạp, lại nói với Việt Thanh Sương một ít thói quen nhỏ của Cố Cẩn Ngọc.
“Sữa phải uống ấm, lạnh uống vào bụng sẽ không thoải mái. Sữa chua cũng không thể cho nó uống nhiều......" Dì viện trưởng lải nhải nói, càng nói giọng nói càng nhỏ.
Bà hít sâu một hơi, nở nụ cười: "Tôi nói có lẽ hơi nhiều…”
“Không". Đôi mắt xinh đẹp của Việt Thanh Sương hàm chứa cảm kích, "Những thứ này còn phải nhờ có bà, năm đó là chúng tôi không chú ý, nếu như không phải được mọi người chiếu cố, hiện tại tôi có thể nhìn thấy Tiểu Ngọc hay không cũng không nhất định.”
Nói xong, Việt Thanh Sương hít sâu một hơi.
Vành mắt bà ửng đỏ, từ sau khi nhận được tin tức so sánh DNA của cảnh sát, Việt Thanh Sương không ngừng rơi nước mắt.
Bên kia, Cố Lăng ôm đứa nhỏ khóc lóc đi vào trong xe, tài xế hiểu chuyện kéo tấm ngăn phía trước và phía sau xuống, để lại không gian cho người một nhà ông chủ.
Cố Cẩn Ngọc rúc vào trong lòng người đàn ông xa lạ tự xưng là ba này, lông mi cong cong dính nước mắt.
Đợi đến khi Việt Thanh Sương trở lại trong xe, nhìn thấy bộ dáng luống cuống của Cố Lăng.
Cố Cẩn Ngọc từ trên vai Cố Lăng ngẩng đầu, xuyên thấu qua cửa sổ xe đóng chặt nhìn thấy cửa lớn viện phúc lợi dần dần xa xôi, nước mắt vốn đã không ngừng chảy càng dữ dội.
Việt Thanh Sương do dự một chút, lấy ra sữa cho trẻ em đã sớm chuẩn bị tốt, cẩn thận đưa cho Cố Cẩn Ngọc, cũng cố gắng nhẹ giọng dỗ dành cậu.
“Sau này không có việc gì, ba mẹ còn có thể dẫn con về chơi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Cẩn Ngọc ửng đỏ, đôi mắt xinh đẹp cũng hơi sưng lên.
Cậu thút thít ôm lấy sữa cho trẻ em Việt Thanh Sương dựa tới, tủi thân hít hai hơi.
Một bàn tay lớn rơi trước mắt cậu, rồi lại nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho cậu.
Cố Lăng thuận thế sờ sờ trán Cố Cẩn Ngọc, sau khi xác nhận nhiệt độ bình thường thì thở phào nhẹ nhõm.
Xe vững vàng chạy về phía trung tâm thành phố, mà tinh lực của đứa bé ba tuổi thật sự có hạn, sau khi khóc lớn một hồi không lâu đã ôm bình sữa mới uống được mấy ngụm ngủ thϊếp đi.
Việt Thanh Sương thấy Cố Lăng ôm đứa nhỏ không thoải mái, vì thế mở miệng nói: "Để em ôm.”
Cố Lăng lắc đầu: "Thật vất vả mới ngủ được, lát nữa tỉnh lại sẽ không tốt.”
Việt Thanh Sương cũng lo lắng điểm này, lại buông xuống ý định muốn ôm đứa nhỏ, ngược lại lấy ra tấm thảm nhỏ đắp lên người đứa nhỏ.
Cố Cẩn Ngọc ngủ, bên trong xe rốt cuộc an tĩnh lại.
Việt Thanh Sương chuyển ánh mắt sang một lớn một nhỏ ngồi ở hàng sau không nói lời nào.
Đầu tiên bà nhìn con trai lớn Cố Quan Nam của mình, lại nhìn về phía đứa nhỏ bên cạnh Cố Quan Nam, hai người cộng lại chưa đến hai mươi tuổi, một người ngồi còn đoan chính hơn một người.
Việt Thanh Sương thở dài, bà cầm lấy nước trong tủ lạnh nhỏ đưa cho hai người một chai, lúc đưa cho hai người còn mở nắp chai trước.
Cố Quan Nam uống một ngụm nhuận cổ họng, rất nhanh lại phóng tầm mắt tới trước người Cố Lăng.
“Đây là em trai sao?" Cố Quan Nam hỏi.
Việt Thanh Sương gật đầu, vành mắt bà còn hơi đỏ, nhưng hiện tại đã điều chỉnh tâm tình tốt.
Sợ đánh thức Cố Cẩn Ngọc thật vất vả mới ngủ được, cả xe chỉ có tiếng uống nước.
Mặt trời nghiêng về phía tây, ánh chiều tà dần dần tràn lên bầu trời.
Xe thương vụ rời khỏi vùng ngoại ô, hội nhập vào dòng xe cộ trong nội thành.
……
Lúc Cố Cẩn Ngọc tỉnh lại, phát hiện mình đã không còn ngủ trên giường nhỏ ở viện phúc lợi. Cậu đội mái tóc có chút loạn hỏng bét, trời sinh màu nâu xoăn xoăn tự nhiên làm cho cậu thoạt nhìn giống như một con rối hình người tinh xảo, bộ dáng môi hồng răng trắng làm cho ai nhìn thấy cũng không nhịn được muốn vươn bàn tay tội ác ra, bóp bóp khuôn mặt mềm mại chibi của cậu.
Chăn dưới người rất mềm, mềm đến mức khiến Cố Cẩn Ngọc nhỏ cảm thấy có chút xa lạ.
Cố Cẩn Ngọc nắm chặt nắm đấm nhỏ còn có chút thịt mềm mềm, dụi dụi mắt, lúc này mới nhớ tới trước khi ngủ dì viện trưởng chiếu cố cậu ba năm đã giao cậu cho một người đàn ông xa lạ tự xưng là ba.
Anh trai mập mạp giường bên cạnh nói, sau này cậu sẽ không bao giờ gặp lại dì viện trưởng cũng không gặp được anh trai mập mạp, còn có các anh chị em khác trong viện.
Vành mắt Cố Cẩn Ngọc lại bắt đầu phiếm hồng, mắt thấy sắp khóc lên, cửa phòng màu vàng nhạt ấm áp đã bị đẩy ra từ bên ngoài.
Việt Thanh Sương vừa đẩy cửa vào đã thấy cục bột nhỏ mềm mại đang nắm chặt nắm đấm muốn khóc nhưng không khóc, nhất thời lo lắng đi tới bên giường, ngồi xổm xuống dịu dàng nói: "Sợ sao, mẹ ở đây.”
Lông mi cong cong của Cố Cẩn Ngọc rũ xuống, nhìn hình tượng nhân vật hoạt hình màu vàng mình thích nhất trên giường, giọng nói vừa ngọt vừa mềm mang theo tiếng khóc nhè nhàn nhạt, làm cho người ta rất đau lòng.
“Con muốn về, con muốn dì viện trưởng.”
Tâm Việt Thanh Sương nhất thời co rút đau đớn, nhưng bà biết đứa bé ba tuổi còn không biết phân biệt quan hệ giữa mình và nó, càng rõ ràng Cố Cẩn Ngọc ỷ lại viện trưởng viện phúc lợi như thế, là do mình và chồng thất trách mà dẫn đến.
Bà giơ tay vuốt mái tóc xoăn tự nhiên màu nâu của Cố Cẩn Ngọc.
Tóc Cố Cẩn Ngọc giống hệt bà. Tổ tiên Việt Thanh Sương có gen lai, cho nên đồng tử và màu tóc của bà đều hơi nhạt, chỉ có điều bà là diễn viên, để phù hợp với hình tượng nhân vật trong phim cần tiến hành nhuộm tóc thẳng, ngay cả một số fan cũng sắp quên mất dáng vẻ lúc bà mới ra mắt.
Việt Thanh Sương tận lực dựa theo lời thầy tâm lý đã thỉnh giáo nói, cho Cố Cẩn Ngọc cảm giác an toàn.
Bà sờ sờ đầu Cố Cẩn Ngọc nhỏ, sau đó đứng dậy kéo tủ quần áo ra, bên trong chỉnh tề bày các loại trang phục trẻ em.
Việt Thanh Sương dịu dàng hỏi ý kiến Cố Cẩn Ngọc, mặc dù cậu vẫn là một đứa trẻ ba tuổi: "Cục cưng muốn mặc quần áo gì, chúng ta chọn một bộ quần áo thay xong, sau đó xuống ăn cơm có được không.”
Nhưng tuy rằng tướng mạo Cố Cẩn Ngọc tinh xảo giống thú bông, nhưng chính là bởi vì tướng mạo cậu quá mức ưu việt, viện trưởng viện phúc lợi còn có một số ít tình nguyện viên chăm sóc đứa nhỏ đều tương đối cưng chiều cậu, ngay cả bọn nhỏ cùng thế hệ cũng thích tặng đường của mình cho em trai xinh đẹp này, tương đối cưng chiều Cố Cẩn Ngọc nuôi thành tương đối kiêu căng.
Cậu tựa như chơi xấu nằm xuống ở trên giường, cặp mắt màu nâu nhạt kia lại bất động nhìn chằm chằm Việt Thanh Sương.
“Con không muốn mặc, con muốn trở về.”
Nhưng bị Cố Cẩn Ngọc nhìn như vậy Việt Thanh Sương lại cảm thấy mềm lòng, chỉ cảm thấy cậu nằm nghiêng vừa ngoan vừa mềm nhìn mình, làm sao cảm thấy cậu kiêu căng bá đạo.
Bà khép tủ quần áo lại một lần nữa, thuận theo ôm Cố Cẩn Ngọc trước khi ngủ bị mình thay áo ngủ vịt con từ trên giường lên.
Đứa bé ba tuổi thật giống như ngay cả xương cốt cũng mềm, một tay Việt Thanh Sương vịn lưng Cố Cẩn Ngọc nhỏ phòng ngừa ngã xuống, nhẹ nhàng dỗ cậu đi ăn cơm.
“Không đổi thì không đổi, vậy chúng ta xuống ăn cơm trước được không, hôm nay dì Lưu làm canh trứng mà con thích nhất nha.”
Cố Cẩn Ngọc thích ăn canh trứng, đây là Việt Thanh Sương cố ý hỏi viện trưởng trước khi đi.
Bà vừa dỗ đứa nhỏ vừa đi ra ngoài, vừa mở cửa vừa vặn đυ.ng phải đứa lớn đi theo một đứa nhỏ khác từ phòng đối diện đi ra.
Hai tay Cố Quan Nam đút túi đi ở phía sau, nghe được tiếng cửa mở sau đó theo bản năng nhìn tới Việt Thanh Sương bên kia.
Việt Thanh Sương cũng ngẩn người, tựa hồ không nghĩ tới vừa vặn đυ.ng phải bọn nhỏ.
“Cũng tốt, lúc trước không có giới thiệu". Việt Thanh Sương đặt Cố Cẩn Ngọc xuống đất.
Cố Cẩn Ngọc còn đỏ mắt và chóp mũi, ngẩng đầu nhìn anh trai đứng ở phía trước mình chỉ cao hơn mình nửa cái đầu, lại mệt mỏi cúi đầu không muốn để ý tới.
Phía sau truyền đến giọng nói Việt Thanh Sương.
“Ngọc Ngọc, đây là anh Cố Nguyện nha.”