Trời quang đãng sáng ngời, nhiệt độ thành phố Bắc Kinh vào tháng năm đã từng bước tăng lên.
Việt Thanh Sương đi vào phòng Cố Cẩn Ngọc, tầm mắt khi nhìn thấy cảnh tượng trên giường cũng ngơ ngẩn, lập tức nở nụ cười.
Trên giường trẻ con không lớn không nhỏ, tất cả thú bông vốn dùng để trấn an đứa nhỏ đều bị chen chúc rơi xuống đất.
Cố Cẩn Ngọc ôm con thú bông Tiểu Dương còn sót lại ngủ ở trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn đặt ở trên con thú bông ngủ say vù vù, nghiễm nhiên không có ý muốn tỉnh lại.
“Ngọc Ngọc". Việt Thanh Sương khống chế âm lượng gọi tên Cố Cẩn Ngọc, "Cục cưng, chúng ta phải rời giường ăn điểm tâm nha.”
“Ừm". Cố Cẩn Ngọc nhỏ giật giật, nhưng vẫn không có ý muốn tỉnh lại.
Chỉ là cậu vừa động như vậy, ngược lại khiến nửa bên mặt cậu bị ép đỏ lộ ra.
Làn da trẻ con rất mềm mại, Cố Cẩn Ngọc lại càng mềm mại.
Đại khái là ép ở trên con thú bông Tiểu Dương thật lâu, bên cạnh mặt Cố Cẩn Ngọc đè ra dấu vết lông nhung của con thú bông.
Việt Thanh Sương không nhịn được vươn bàn tay tội lỗi ra, nhéo nhéo gò má thoạt nhìn xúc cảm cũng rất tốt kia.
Cái bóp này, ngược lại còn đánh thức Cố Cẩn Ngọc.
“Ừm, không cần". Cố Cẩn Ngọc nửa mở nửa không chớp mắt, cậu còn không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy mặt bị nhéo.
Cố Cẩn Ngọc nhỏ theo bản năng muốn rúc vào trong chăn, né tránh cảm giác không thoải mái trên mặt.
“Không muốn, mặt Ngọc Ngọc bị cắn". Giọng trẻ con non nớt có hơi hàm hồ vì chưa tỉnh ngủ.
“Phụt". Việt Thanh Sương đổi thành sờ sờ cổ Cố Cẩn Ngọc, "Được rồi cục cưng, chúng ta nên rời giường ăn cơm nha.”
Trải qua hành động kiên nhẫn của Việt Thanh Sương, rốt cuộc Cố Cẩn Ngọc thoát khỏi buồn ngủ một chút.
Tỉnh, nhưng lại không hoàn toàn tỉnh.
Cố Cẩn Ngọc bị Việt Thanh Sương ôm ngồi dậy, nhưng mắt vẫn nhắm không chịu mở ra.
Việt Thanh Sương ôm đứa nhỏ đi vào phòng tắm rửa mặt, đến trước gương lại thấy Cố Cẩn Ngọc đang ngủ gục trên vai bà.
Cố Lăng cũng tới vào lúc này.
“Còn chưa tỉnh sao?" Cố Lăng đứng trước cửa phòng tắm nhìn Việt Thanh Sương.
Ánh mắt chuyển xuống trên người Cố Cẩn Ngọc đang nhắm mắt ngủ, sắc mặt Cố Lăng cũng dịu xuống.
“Gần đây anh ở nhà với em.”
Việt Thanh Sương nhíu mày: “Chuyện công ty bận quá sao?”
“Mọi chuyện đều xử lý tốt". Cố Lăng nói, "Hơn nữa, anh cũng nên ở bên Tiểu Ngọc nhiều hơn.”
Nhắc tới Cố Cẩn Ngọc, Việt Thanh Sương cũng không kiên trì nữa.
Bà cúi đầu nhìn đứa nhỏ ngủ trên vai, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Vậy để con ngủ thêm một lát đi". Ánh mắt Việt Thanh Sương dịu dàng.
Cố Cẩn Ngọc lại được ngủ tiếp, vì thế ngủ thẳng tới chín giờ.
Ngày xuân tan vàng, ánh sáng vụn vặt chiếu xuống bể bơi phía sau biệt thự, theo gió nhẹ trôi nổi, mặt nước cũng gợn sóng lăn tăn đong đưa.
“Ách chì". Cố Cẩn Ngọc ngồi ở bên giường, trên người đã thay quần đùi ngắn tay mới.
Thấy Cố Cẩn Ngọc hắt xì, Việt Thanh Sương theo bản năng thử nhiệt độ trên trán Cố Cẩn Ngọc, xác nhận không quá cao mới yên lòng.
Cố Cẩn Ngọc bị ôm đặt trên ghế trước bồn rửa mặt, kế tiếp cũng không cần làm phiền Việt Thanh Sương, Cố Cẩn Ngọc có thể tự mình cầm bàn chải đánh răng của trẻ em ngoan ngoãn đánh răng.
Cố Cẩn Ngọc chải vô cùng nghiêm túc, Việt Thanh Sương còn ở bên cạnh nói đùa: "Cục cưng chải sạch sẽ như vậy sao.”
Cố Cẩn Ngọc nhỏ nghiêm trang nhổ bọt trong miệng, khóe miệng còn dính kem đánh răng màu trắng.
“Dì nói, cực cưng nhỏ cũng phải thơm, đánh răng rửa mặt sẽ thơm.”
Nhưng đánh răng đơn giản, muốn rửa mặt sạch sẽ vẫn phải cần giúp đỡ.
Cố Cẩn Ngọc ngẩng đầu để Việt Thanh Sương lau mặt cho mình, cuối cùng bôi kem dưỡng da cho trẻ con.
Làm xong tất cả, Việt Thanh Sương ôm lấy Cố Cẩn Ngọc hôn một cái.
“Cục cưng của chúng ta thơm quá.”
Cố Cẩn Ngọc thật đúng là dùng sức gật đầu nhỏ: "Ngọc Ngọc thơm thơm.”
Rửa mặt xong, Việt Thanh Sương muốn đưa tay ôm Cố Cẩn Ngọc xuống lầu ăn cơm, nhưng lần này Cố Cẩn Ngọc lại không muốn cho ôm.
“Ngọc Ngọc tự mình đi". Cố Cẩn Ngọc xoay người trên người Việt Thanh Sương, muốn xuống.
Vì thế Việt Thanh Sương thuận theo đặt Cố Cẩn Ngọc xuống đất.
Cố Cẩn Ngọc giẫm chân trên sàn nhà, sau khi xác nhận mình đứng vững thì lập tức vui vẻ chạy chậm về phía cầu thang.
Việt Thanh Sương lo lắng đi theo phía sau.
Đứa bé ba tuổi xuống cầu thang còn có chút run rẩy.
Cố Cẩn Ngọc đứng ở chỗ cao nhất nhìn xuống, chênh lệch cao thấp thật lớn khiến cậu rụt cổ.
Đứa bé nhất thời xoay người lại ôm lấy chân Việt Thanh Sương.
“Mẹ ôm, Ngọc Ngọc sợ.”
Cố Lăng vừa vặn ở dưới lầu nhìn thấy vợ và con trai nhỏ, đi lên vừa nghe được một câu này, chủ động mở miệng: "Tối hôm qua mẹ ngủ không ngon, để ba ôm Ngọc Ngọc xuống có được không.”
Cố Lăng vốn tưởng rằng Cố Cẩn Ngọc sẽ đồng ý như vậy, đã thấy Cố Cẩn Ngọc vội vàng lắc đầu.
Giọng Cố Cẩn Ngọc xen lẫn một chút nức nở: "Không muốn không muốn, không muốn ba ôm Ngọc Ngọc.”
Không khí ngưng đọng đột ngột, Việt Thanh Sương giật giật môi, nhưng cũng không biết nên khuyên Cố Cẩn Ngọc cái gì cũng không hiểu như thế nào, lại không biết nên an ủi Cố Lăng thế nào.
Cố Lăng kiên nhẫn mười phần ngồi xổm xuống, thương lượng với Cố Cẩn Ngọc: "Không cần ba ôm sao?”
Cố Cẩn Ngọc chôn mặt ở trên người Việt Thanh Sương, chỉ lặng lẽ lộ ra một con mắt nhìn lén Cố Lăng.
Cố Cẩn Ngọc không nói lời nào, bĩu môi.
Nhưng cậu cũng không phải vì chuyện Cố Lăng ôm cậu rời khỏi viện phúc lợi mà tức giận, mà là vì giấc mộng tối hôm qua.
Tuy rằng Cố Cẩn Ngọc vẫn không thể lý giải trong mộng là chuyện gì xảy ra, hiện tại cậu chỉ có thể lý giải một ít chuyện dễ hiểu.
Ví dụ như trong mộng Việt Thanh Sương và Cố Lăng đã "Ném" cậu, Cố Lăng tóc bạc còn rất tức giận rất hung mắng Ngọc Ngọc.
Nghĩ đến hình ảnh trong mộng, Ngọc Ngọc thở phì phò ôm chặt chân Việt Thanh Sương.
“Không cần ba, cũng không cần ba". Giọng Cố Cẩn Ngọc có chút rầu rĩ, "Ba là kẻ xấu.”
Cố Lăng cho rằng Cố Cẩn Ngọc vẫn nhớ rõ chuyện mình ôm cậu rời khỏi viện phúc lợi, cũng không quá để ở trong lòng, chỉ buông tay ra với Cố Cẩn Ngọc.
“Vậy được rồi, lần sau chờ Ngọc Ngọc không tức giận nữa, ba lại ôm Ngọc Ngọc.”
Cố Lăng tránh đường, nhưng Việt Thanh Sương vẫn còn lo lắng chuyện giữa Cố Cẩn Ngọc và Cố Lăng.
Cố Lăng: "Không sao, Ngọc Ngọc mới ba tuổi, cái gì cũng không hiểu.”
Nói xong Cố Lăng đưa tay búng búng cái mũi nhỏ của Cố Cẩn Ngọc.
“Dẫn nó đi ăn cơm trước đi, Tiểu Nguyện đã ăn xong rồi.”
Cố Lăng đã nói như vậy, Việt Thanh Sương thuận thế hỏi cái khác.
“Quan Nam đâu?”
“Tài xế đưa nó đến trường rồi.”
Bà và Cố Lăng làm việc và nghỉ ngơi đều rất lành mạnh, đã sớm ăn cơm xong, cho nên hiện tại có thể dành rất nhiều thời gian chăm sóc Cố Cẩn Ngọc dậy muộn ăn cơm.
Cố Cẩn Ngọc lại ngồi lên cái ghế thiếu nhi kia.
Cậu vỗ tay nhìn một loạt bữa sáng trước mặt mình, vụng về cầm đũa nhi đồng kẹp bánh bao thủy tinh.
Cố sức gắp lên cắn một miếng, một giây sau, Cố Cẩn Ngọc lại oa một cái phun ra: "Nóng bỏng, miệng đau nhức.”
Việt Thanh Sương đang lấy điện thoại di động ra chuẩn bị xem tin nhắn của người đại diện, nghe được động tĩnh này, ngay cả điện thoại di động cũng không để ý, sốt ruột tới kiểm tra khoang miệng Cố Cẩn Ngọc.
“Cục cưng bị bỏng? Để mẹ nhìn xem". Việt Thanh Sương nắm hai gò má Cố Cẩn Ngọc hơi dùng sức, Cố Cẩn Ngọc đã bị nhéo mở miệng.
Cố Lăng cũng trước tiên đưa ly nước lạnh qua, Việt Thanh Sương đút cho Cố Cẩn Ngọc mấy ngụm, thấy Cố Cẩn Ngọc không kêu đau nữa mới yên lòng.
Cố Lăng thử nhiệt độ bánh bao thủy tinh: "Hơi nóng, nhưng chắc sẽ không bị phỏng.”
“Đợi lát nữa để bác sĩ gia đình đến kiểm tra một chút". Việt Thanh Sương vẫn không yên lòng.
Được.
Cố Cẩn Ngọc uống hai ngụm nước lớn, mới cảm thấy trong miệng không còn đau nữa.
“Em bé còn đau không?" Việt Thanh Sương lo lắng hỏi.
“Ngọc Ngọc không đau". Cố Cẩn Ngọc vuốt bụng nhỏ của mình, "Mẹ, bụng nhỏ nói nó đói, Ngọc Ngọc muốn ăn cơm.”
Việt Thanh Sương sợ Cố Cẩn Ngọc bị phỏng trong khoang miệng, vẫn luôn hỏi: "Cục cưng thật sự không đau sao?”
Cố Cẩn Ngọc lắc lắc cái đầu nhỏ, lắc lắc chân nói lại một lần: "Mẹ, Ngọc Ngọc muốn ăn cơm.”
Việt Thanh Sương lại nói: “Mẹ đi chuẩn bị sữa cho con, đợi bác sĩ khám xong chúng ta lại ăn cơm được không?”
Tuy rằng là giọng điệu hỏi, nhưng sau khi Việt Thanh Sương nói xong lời này, đã quay đầu nói với Cố Lăng: "Anh trông Ngọc Ngọc một chút, em đi chuẩn bị sữa cho đứa nhỏ, đừng ăn điểm tâm nữa.”
Cố Lăng ăn hết bánh bao thủy tinh còn lại, thử độ ấm, cảm thấy Việt Thanh Sương có chút lo lắng quá mức.
“Đừng lo lắng như vậy". Cố Lăng có thể hiểu được tâm tình khẩn trương quá độ của vợ hiện tại, cho dù đứa nhỏ vừa sinh ra đã ngoài ý muốn mất đi cho đến ba năm sau mới tìm về cũng sẽ có loại tâm lý khẩn trương treo lơ lửng trong tim này.
Nhưng ông vẫn khuyên, tuy rằng Cố Lăng đã sớm mời bác sĩ gia đình cho Cố Cẩn Ngọc.
Việt Thanh Sương: "Không được, Ngọc Ngọc mới ba tuổi, vạn nhất nó bị thương nhưng không biểu đạt thì làm sao bây giờ.”
Việt Thanh Sương còn không cho chồng không gian để thuyết phục, trực tiếp đi chuẩn bị sữa, đồng thời gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình.
Cố Lăng nhìn bóng lưng Việt Thanh Sương hồi lâu, cho đến khi nghe được giọng nói của Cố Cẩn Ngọc.
“Ngọc Ngọc đói bụng.”
Cố Lăng điều chỉnh xong cảm xúc, trầm giọng trấn an Cố Cẩn Ngọc.
“Mẹ chuẩn bị sữa cho Ngọc Ngọc, có thể uống sữa ngay đây.”
Có thể uống sữa ngay.
Đối với Cố Cẩn Ngọc siêu cấp thích uống sữa mà nói, sữa tuyệt đối là tồn tại thứ nhất trong lòng cậu.
Cho nên cậu nhanh chóng an tĩnh lại, ánh mắt nhìn chằm chằm phương hướng Việt Thanh Sương rời đi, đôi mắt nhỏ sáng ngời chờ mong sữa của mình đến.