Hoàng đế ngây ra trong giây lát, giơ tay kéo Phó Nhiêu từ đầu gối mình lên, bóp cằm nàng ép nàng nhìn thẳng, tâm tình không ổn định hỏi: “Nàng nói gì?”
Phó Nhiêu như đóa hoa nhỏ bị nước mưa làm ướt nhẹp, hai vai khẽ run, nức nở trả lời: “Con là của ngài, năm đó Thu Hương c.h.ế.t thảm trước mắt ta, ta hận Thẩm gia ép ta, lại không muốn đi vào chốn hoàng gia tranh đấu nên mới dùng m.á.u của Thu Hương lừa bệ hạ. Thứ nhất là để bệ hạ có cớ xử lí Thẩm gia, thứ hai, ta cũng có thể thoát thân đến Đàm Châu. Bệ hạ, cuối cùng vẫn là ta có lỗi với ngài, ta không còn lời nào để nói…”
Nàng mím môi khóc không thành tiếng, nhắm mắt chờ đợi cơn thịnh nộ của chàng.
Hoàng đế ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng, chóp lông mày như nhói lên, nỗi đau khiến trái tim chàng thắt lại. Chàng run rẩy, cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc, cố gắng phân biệt sự hối hận với khuôn mặt của nàng, nhưng tất cả những gì chàng thấy chỉ là sự bình tĩnh…
Chàng tức giận đến mức sinh ra nụ cười lạnh từ tận đáy lòng, từ từ buông nàng ra, Phó Nhiêu ngã xuống đất, quỳ dưới gót chân chàng với vẻ giật mình lo lắng.
Hoàng đế đi từng bước một đến bên cửa sổ rồi quay lại, cơn giận sôi sục và niềm vui đến đột ngột đan xen kịch liệt trong lồng ngực, một hồi lâu sau chàng cũng không thể bình tĩnh lại.
Chàng lao tới trước mặt nàng, dùng cánh tay rắn chắc của mình bóp chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, nói với đôi mắt ảm đạm: “Nàng thực sự để cốt nhục của trẫm lưu lạc dân gian sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT