7
Trong phòng ăn.
Tôi và Kỳ Tụng ngồi một bên, bố mẹ tôi ngồi đối diện.
Đến cả bà nội tôi, người vừa ra đầu làng tám chuyện, cũng dắt theo con chó vàng nhà tôi về hóng hớt.
Con chó vừa thấy Kỳ Tụng liền quấn chặt lấy chân anh ấy, không chịu rời nửa bước.
Bây giờ, tình hình thành ra một buổi “hội nghị năm bên”.
Tôi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh ngồi yên, nhưng thực tế thì tay tôi đang cấu vào đùi Kỳ Tụng dưới bàn.
Anh ấy đau điếng, nhưng không dám kêu.
Mẹ tôi nhìn tôi đầy thất vọng, giọng nghiêm túc hỏi:
“Con có thai rồi à?”
“Hả?!”
Tôi suýt chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.
Mẹ nó chứ, con lạy mẹ!
Dù tôi có to gan đến đâu cũng không dám làm chuyện đó!
Huống hồ Kỳ Tụng đến khoe người yêu cũng không dám, chứ đừng nói đến chuyện để tôi mang thai trước khi cưới!
“Đừng có đánh trống lảng!”
Mẹ tôi trừng mắt:
“Tao hỏi gì thì trả lời đó!”
“Không có!”
Tôi giơ tay lên thề.
Trong làng này, nhiều cô gái sau khi lỡ mang thai mới báo về nhà để ép cưới.
Cuối cùng, đừng nói đến chuyện tổ chức đám cưới đàng hoàng, có khi bên nhà trai thấy con gái người ta có thai rồi, liền viện cớ không chịu đưa sính lễ nữa.
Mẹ tôi sợ tôi cũng giống vậy.
Bố tôi híp mắt nhìn Kỳ Tụng, giọng trầm xuống:
“Cậu đẹp trai như vậy, không phải làm cái nghề đó chứ?”
“Hả?”
Tôi ngớ người.
Bố tôi bĩu môi, làm động tác “gà gà gà”.
Khoé miệng tôi giật giật.
Bố đoán giỏi đấy, nhưng làm ơn lần sau đừng đoán nữa được không?
“Anh ấy không phải!”
“Anh ấy là người đàng hoàng!”
Bố tôi: “Tiểu Kỳ đúng không? Cậu làm nghề gì? Công chức hay nhân viên biên chế? Nhìn cậu thế này không giống làm việc đàng hoàng lắm. Công việc có đóng bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế không?”
Tôi: “…”
Kỳ Tụng lập tức đáp lời:
“Chào chú, cháu là Kỳ Tụng, diễn viên điện ảnh. Công ty có đóng đầy đủ bảo hiểm xã hội cho cháu. Cháu có nhà, có xe, có rất nhiều tiền tiết kiệm, sức khoẻ tốt, không có thói quen xấu. Nếu cháu cưới được Sơ Sơ, cháu sẵn sàng giao hết tiền cho cô ấy. Sau này cô ấy cho cháu bao nhiêu tiền tiêu vặt, cháu sẽ tiêu bấy nhiêu.”
Bố tôi nhướng mày: “Thế nếu cưới không được thì cậu không cho nó tiền xài à?”
“Hả?” Kỳ Tụng sững người, vội vã giải thích:
“Không phải đâu ạ! Chú hiểu lầm rồi. Cháu vẫn luôn cho cô ấy tiêu tiền mà! Cháu đã mua nhà, mua xe cho cô ấy, thẻ phụ ngân hàng cũng đưa rồi. Nếu chú cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, cháu có thể mua cho cả hai bác nữa.”
Tôi: “…”
Tôi im lặng ngồi đó, nghe bố tôi và Kỳ Tụng đôi co, bây giờ không tới lượt tôi lên tiếng.
Hai người nói chuyện suốt nửa tiếng.
Khi tôi còn tưởng bố sắp gật đầu đồng ý, ông đột nhiên nói:
“Tiểu Kỳ, con người cậu không tệ, nhưng tôi không đồng ý chuyện của hai đứa. Nhanh chóng chia tay đi!”
Kỳ Tụng ngồi tại chỗ, hoàn toàn vỡ vụn.
8
Không theo đạo nghĩa, bố tôi thẳng tay tuyên án tử.
Ông không cho Kỳ Tụng cơ hội tranh luận, trực tiếp tiễn anh ấy ra khỏi nhà.
Trà đầy ly – tiễn khách.
May mắn là tôi đã cố gắng xin được nửa tiếng để tiễn anh ấy.
Khi tôi đưa anh ấy đến khách sạn duy nhất trong làng, anh ấy vẫn còn chưa hoàn hồn.
Vừa vào phòng, anh ấy lập tức ôm lấy tôi, vùi đầu vào cổ tôi khóc nức nở:
“Bảo bối, vừa rồi anh nói sai câu nào à? Sao chú lại không đồng ý chuyện của chúng ta?”
“Anh với chú nói chuyện vui vẻ như thế, anh cứ tưởng hai đứa mình được chấp nhận rồi chứ. Có phải chú thích cái tên Tiểu Triệu kia không?”
“Hu hu hu, anh sắp mất vợ rồi đúng không? Anh không muốn đâu, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?”
Kỳ Tụng khóc đến nghẹn cả giọng.
Tôi vội vàng vỗ lưng anh ấy trấn an:
“Chắc do anh đến quá bất ngờ, họ chưa kịp chấp nhận thôi. Dù gì em cũng chưa từng nói với họ là em có bạn trai.”
“Hay là anh cứ về trước đi, để em ở nhà thuyết phục họ đã.”
Anh ấy ngẩng đầu lên, hàng mi dài như lông quạ còn vương vài giọt nước mắt:
“Bảo bối, em sẽ không chia tay anh đúng không?”
“Hết Tết em vẫn sẽ về nhà với anh, đúng không? Anh và bé con không thể thiếu em được.”
Tôi gật đầu.
Thực ra, tôi cũng phần nào hiểu được lý do bố không đồng ý.
Ông thấy nghề nghiệp của Kỳ Tụng không đáng tin.
Bố tôi có lẽ chưa từng nghĩ con rể tương lai lại là một diễn viên.
Ông lo tôi quen anh ấy rồi sau này nếu công khai chuyện tình cảm, sẽ bị mạng xã hội vùi dập.
Nửa tiếng trôi qua rất nhanh.
Nếu tôi về trễ, có khi ấn tượng của bố về Kỳ Tụng lại càng tệ hơn.
Tôi nâng mặt anh ấy lên, hôn mấy cái:
“Ngoan, tự lo cho bản thân trước đi, xử lý cái hot search với Hứa Nhan trên Weibo đi, em về đây.”