1
Trước khi về quê, tôi và bạn trai Kỳ Tụng đã cãi nhau một trận lớn.
Anh ấy muốn theo tôi về nhà ăn Tết, nhưng tôi từ chối thẳng thừng.
Chỉ với gương mặt đẹp trai quốc dân đó, nếu tôi dẫn về thì chuyện yêu đương bí mật của chúng tôi chắc chắn không giấu nổi nữa.
Sau đó, quản lý của anh ấy nhận cho anh một lịch trình, anh muốn về cũng không được, chuyện này coi như tạm gác lại.
Tối qua, làng tôi có trận mưa lớn, một cột sóng bị hỏng, nhân viên vẫn chưa sửa xong.
Mạng trong làng càng tệ hơn.
Lúc mạng load được, tôi phát hiện tin nhắn anh ấy gửi lại vẫn là 99+.
Kỳ Tụng:
【Bé cưng, em lên núi rồi là không thèm để ý đến anh nữa à?】
【Ở trên núi có bạn trai mới rồi phải không?】
【Không phải chứ, em thực sự không trả lời anh luôn à?】
【Em có thể đừng nhìn bạn trai mới của em nữa không?】
【Quan tâm anh một chút đi…】
【Anh không thể hiểu nổi.】
【Hai tiếng không liên lạc với anh.】
【Em được huấn luyện đặc biệt à? Sao có thể chịu đựng được vậy?】
【Em có thể trân trọng anh một chút không?】
【Thật sự đó, trên thế giới này, người như anh không còn nhiều đâu.】
【Vừa đẹp trai vừa dễ thương, còn yêu em nữa. 184, 21.5.】
【Đối xử với em tốt, đầu óc cũng thông minh, làm gì cũng giỏi.】
【Anh gửi em 1 tệ, cầu xin em hãy trân trọng anh.】
Nhưng anh không gửi tôi 1 tệ, mà là 5.201.314 tệ.
Tôi lập tức gõ chữ giải thích rằng làng bị mất sóng, không phải tôi cố tình không trả lời, nhưng vừa gõ xong thì tin nhắn không gửi được.
Vì mạng lại đang quay vòng tròn.
Mệt mỏi.
Lúc này, bố mẹ tôi lại hét lên:
“Đường Sơ Sơ! Con bị táo bón rồi ngồi lì trong nhà vệ sinh luôn à? Sao còn chưa ra?”
Họ giục tôi ra chợ, tôi nhét điện thoại vào túi rồi nhanh chóng leo lên xe ba gác.
Tin nhắn cuối cùng tôi gửi anh ấy là:
【Thôi bỏ đi, nói với mấy người thành phố như anh đúng là không xong.】
2
Đến thị trấn, điện thoại tôi cuối cùng cũng có sóng.
Tôi vội mở ra xem Kỳ Tụng đã nhắn gì, phải nhanh chóng trả lời ngay.
Không là anh ấy lại suy nghĩ lung tung cho mà xem.
Năm ngoái cũng vậy, tôi về quê ăn Tết, vì tín hiệu kém nên trả lời tin nhắn anh ấy hơi chậm.
Anh ấy liền nghi ngờ tôi lén lút đi xem mắt, cứ liên tục hỏi tôi sau Tết có quay về không, có còn yêu anh ấy không.
Cuối cùng còn cố tình mặc áo sơ mi đen, cài kẹp áo chỉnh tề, chụp ảnh gửi cho tôi…
Thấy tôi không trả lời cũng không nhận tiền, anh ấy lại nhắn thêm một đống tin:
【Bây giờ em không còn ham tiền nữa à?】
【Có phải vì trước đây anh cho em quá nhiều, giờ em có biệt thự lớn, siêu xe rồi nên không thiếu tiền nữa, chẳng còn ham muốn tầm thường gì nữa phải không?】
【Vậy để anh kể cho em nghe chuyện drama của đồng nghiệp cũ, em có muốn nghe không?】
Quản lý của Kỳ Tụng vừa nhận cho anh ấy một vai khách mời trong một bộ phim tiên hiệp.
Nghe nói diễn viên cũ bị bóc phốt chuyện tình cảm, đoàn phim không dám dùng nữa, phải tìm anh ấy đến thế chỗ.
【Nghe.】 Tôi gõ chữ nhanh như chớp.
Drama thế này làm sao tôi có thể bỏ lỡ, nhất là chuyện trong giới giải trí.
Kỳ Tụng chắc là vẫn ngồi chờ tin nhắn tôi, vừa thấy tôi trả lời, lập tức nhắn lại:
【6.】
【Đừng nói “6” với em, em sẽ nghe thành “love you”.】 Tôi gõ vội.
【Nói nhanh đi, em muốn hóng!】
Anh ấy không nhắn tin nữa, trực tiếp gọi điện kể drama cho tôi nghe.
Kể xong, hai đứa lại nũng nịu với nhau một lúc.