Bên trong căn biệt thự sang trọng giữa lòng Giang Thành, Tư Uyển ngồi im lặng trên chiếc ghế sofa dài, vẫn còn khoác trên mình chiếc áo choàng mà Lục Cảnh vừa lấy từ tủ ra khoác cho cô. Mùi hương trà nhẹ thoảng qua khi anh đặt một tách trà nóng xuống bàn, rồi ngồi xuống đối diện.

"Ngủ một giấc đi, sáng mai mọi chuyện sẽ khác."

Giọng anh vẫn vậy, trầm và dịu như từng cơn gió cuối thu. Nhưng cô không đáp, ánh mắt dừng lại ở bàn tay mình – những ngón tay từng vì ai mà sưng tấy, chai sạn… cuối cùng lại bị chính người đó đẩy xuống vực sâu.

"Anh có từng hối hận không?" – cô cất tiếng, giọng nghẹn đi – "Khi ngày đó để tôi rời khỏi buổi tiệc hôn ước mà không giữ tôi lại?"

Lục Cảnh nhìn cô rất lâu, rồi chậm rãi đáp: "Không giữ lại… vì biết có giữ em cũng không ở lại. Nhưng nếu hỏi có hối hận không… Thì có."

Không khí như chùng xuống, chỉ còn tiếng mưa rả rích ngoài khung cửa.

"Giờ tôi chỉ còn lại hai bàn tay trắng." – cô cười khẩy, ngước mắt lên nhìn anh – "Anh vẫn muốn cưới một kẻ thất bại như tôi sao?"

Anh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đứng dậy, bước tới bên cô, đưa tay lau đi giọt nước mắt còn vương trên gò má cô.

"Em không trắng tay. Em có bản lĩnh. Có danh tiếng. Có anh."

Tư Uyển hơi sững người, trong lòng dâng lên một cảm xúc vừa ấm áp vừa hoang mang. Người đàn ông này… thực sự đã ở bên cô suốt những năm qua sao?

"Ngày mai, em sẽ trở lại." – giọng cô dứt khoát hơn – "Không còn là một Giang Tư Uyển ngây thơ ngu ngốc, mà là Giang Tư Uyển sẽ giành lại tất cả – danh dự, công ty và cả những gì tôi xứng đáng được có."

Lục Cảnh khẽ cười, trong đáy mắt là ánh sáng không giấu nổi sự thỏa mãn.

"Chào mừng em trở lại, công chúa nhỏ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play