Trước khi ra về, tôi đã thành công xin được Wechat của Tiêu Hãn Vũ, dù sao bây giờ cũng là đồng đội rồi, lỡ ai có vấn đề gì thì còn có thể hỗ trợ lẫn nhau chứ.
Vất vả lắm mới xin được Wechat của Tiêu Hãn Vũ, nhưng lần này tôi thật sự không biết nên nói gì.
Trước đây tôi từng tưởng tượng sẽ xuất hiện theo một cách đặc biệt, để lại ấn tượng sâu sắc cho cậu ấy.
Sau đó sẽ áp dụng chiến thuật vừa đánh vừa lui, từng bước công phá trái tim Tiêu Hãn Vũ.
Lần này thì đúng là quá sâu sắc rồi, trực tiếp xuyên từ đỉnh đầu xuống tận gót chân, cả đời khó quên.
Sau này dù có yêu đương, kết hôn, sinh con, thì hình ảnh cô gái thèm muốn cơ bụng của cậu ấy trong buổi học cả viện và được đăng lên hot topic của trường vẫn sẽ là trò cười bị lôi ra nói đi nói lại.
Muốn khóc quá đi mất, mọi người ơi.
Đang lúc tôi mải mê chơi game thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Tiêu Hãn Vũ. Cậu ấy gửi một đường link.
Kiên cường như tôi, vẫn chơi nốt trận game rồi mới mở khung chat.
Đang chìm đắm trong niềm vui chiến thắng, tôi không suy nghĩ nhiều mà gõ ngay một câu hỏi: “Wechat cậu bị hack à?”
Tiêu Hãn Vũ: “...”
Hóa ra Tiêu Hãn Vũ gửi một đường link về các tác phẩm gốm, bảo tôi xem để tìm cảm hứng.
Cuối kỳ, mỗi nhóm sẽ phải nộp sản phẩm hoàn chỉnh của mình, càng sáng tạo thì điểm càng cao.
“Ừm, tôi xem thử, có ý tưởng gì sẽ nói với cậu.”
Đầu dây bên kia trả lời một chữ "Ừ", rồi im bặt.
Tôi trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi gõ ra một dòng chữ.
“Chuyện hôm đó... thật sự xin lỗi. Tôi nói linh tinh thôi, mong cậu đừng để bụng. Nếu đã gây phiền phức cho cậu, tôi thật sự phải tự sát tạ lỗi mất.”
Rồi thêm một sticker Song Min Guk khóc lóc thảm thiết.
Đầu dây bên kia cũng im lặng một lúc, “Không sao, chuyện nhỏ thôi.”
Cũng đúng, chắc hẳn cậu ấy còn đang thương hại tôi, dù sao người quê độ là tôi mà.
“Sao lại không sao được!! Là đến đâu cũng bị người ta nhìn, xì xào bàn tán và cười thầm sau lưng đấy.”
“Vậy cậu muốn làm gì, chẳng lẽ thật sự tự sát tạ lỗi à?”
Tiêu Hãn Vũ rất phối hợp mà trêu đùa, tôi gần như có thể tưởng tượng ra giọng điệu mang theo ý cười của cậu ấy khi nói câu này. A, tôi đổ gục rồi.
“Vậy... hay là tôi đến trước cửa ký túc xá cậu dùng loa phóng thanh xin lỗi? Hoặc là treo một cái băng rôn đỏ? Cậu thích kiểu nào?”
Cứ như vậy, Trần - thánh chế -Tinh Hòa, bằng cách khéo léo tung hứng, đã thành công hóa giải sự ngại ngùng mơ hồ này.
Sự thật chứng minh, chỉ cần bạn không ngại, thì người ngại sẽ là người khác.
Một tuần sau sự kiện chiếu màn hình, nó cũng dần dần tụt khỏi top 1 hot topic xuống top 10. Nhưng nhiều năm sau, có lẽ giang hồ vẫn sẽ lưu truyền truyền thuyết về màn chiếu màn hình năm ấy.
Nghiêm Thiến Thiến nói dạo này tôi tươi như hoa, có thể cảm nhận được hơi thở của hormone, chắc sắp có chuyện tốt.
“Hừ, mơ đi. Nếu Tiêu Hãn Vũ mà thích tao, tao sẽ livestream màn trồng cây chuối gội đầu.”
Nghiêm Thiến Thiến: “Mày cũng ác với bản thân thật đấy.”
"Đi nào, dẫn mày đi ăn ngon, bồi bổ cho da dẻ hồng hào, đến lúc đó xác suất trồng cây chuối gội đầu cũng cao hơn.”
Con nhỏ Nghiêm Thiến Thiến này, lấy cớ không dám đến nhà ăn, dạo này toàn rủ tôi đi nhà hàng để ăn bám.
Khi đối diện với Tiêu Hãn Vũ, tôi đã có thể bình tĩnh tự nhiên, hai người cùng nhau nặn đất sét, chơi đùa rất vui vẻ.
Mặc dù phần lớn thời gian, tôi đều tập trung nhìn cậu ấy từ đầu đến chân, trong lòng cảm thán: Một người tuyệt vời như vậy, sao ông trời lại nỡ chia cắt chúng ta chứ?
Tay Tiêu Hãn Vũ đang nặn ấm trà bỗng run lên, ánh mắt sâu xa nhìn về phía tôi.
"Cậu không biết làm à, để tôi dạy cậu." Tôi rất nhiệt tình tiến lên dạy kèm tận tay, phấn khích như một đứa trẻ dạy người lớn cách cắt rau.
Tay nghề của Tiêu Hãn Vũ cũng kỳ lạ thật, buổi học thứ ba còn rất vững vàng, sao đến buổi thứ tư lại bắt đầu xuống dốc thế này?
Ngay cả cô giáo đeo kính, ánh mắt nhìn Tiêu Hãn Vũ cũng có chút phức tạp, và một chút gì đó như bà dì nhìn cháu yêu đương mà không hiểu nổi.
Chẳng lẽ cậu ấy bị nhìn chằm chằm nên hơi căng thẳng?
Ngược lại, tôi đã nắm được bí quyết, xoẹt xoẹt xoẹt đã làm xong.
“Thật ra cũng giống nhau thôi mà, nặn bát kiểu gì thì nặn ấm trà kiểu đó, cậu xem này, chú ý nhịp điệu...”
Tôi thao thao bất tuyệt một hồi, khoảng cách với Tiêu Hãn Vũ lặng lẽ càng lúc càng gần, càng lúc càng gần. Sống mũi, khuôn mặt, đường quai hàm... thật sự hoàn hảo, tất cả đều đ.â.m thẳng vào tim tôi.
Cậu ấy đang chăm chú nhìn cục đất sét trên bàn xoay, những khớp xương rõ ràng trên tay bị nhuộm màu nâu.
Nhìn mãi, Tiêu Hãn Vũ đột nhiên quay người lại, đụng mặt với tôi.
Khác với lần đụng mặt ở quán thịt nướng chủ yếu là ngạc nhiên, lần này khiến tôi hơi sững sờ.
Sống mũi Tiêu Hãn Vũ rất cao, đường nét khuôn mặt rất sắc sảo, nhưng khi khóe mắt ánh lên ý cười, lại toát lên vẻ dịu dàng.
Ba giây đầu: Cậu ấy đẹp trai thật đấy.
Ba giây sau: Sao cậu ấy cứ nhìn mình mãi thế? Có phải mặt mình bị mốc phấn không?
Tiêu Hãn Vũ ngây người nhìn tôi: “Cái đó...”
"Cậu chảy máu mũi kìa.”
"Chết rồi mình sợ máu...” Vừa dứt lời, tôi đã ngất xỉu.
Lúc tỉnh dậy, tôi đã nằm trong bệnh viện của trường. Gió thổi từ ngoài cửa sổ vào, rèm cửa trắng khẽ lay động theo gió, một khung cảnh yên bình.
Sau một hồi định thần lại, tôi mới nhớ ra mình là ai, đang ở đâu, đang làm gì.
Tiêu Hãn Vũ đang ngồi trên ghế, thấy tôi tỉnh liền dịu dàng giải thích: "Dạo này có thể do thời tiết khô hanh, hơi nóng trong người. Bác sĩ nói nên ăn những thứ thanh nhiệt, ăn nhiều rau củ.”
Hửm, nóng trong người? Tôi nóng trong người chỗ nào?
Vấn đề là, một thành phố ven sông mà cả năm ba trăm ngày thì có một trăm ngày mưa, mùa mưa thì mọc nấm mốc, cậu nói khô hanh? Bắt đại một người trên đường phỏng vấn, người ta cũng sẽ bảo cậu bị khùng đấy.
Tôi cảm thấy bác sĩ đang ám chỉ điều gì đó, nhưng lại không có bằng chứng.
Tuy giọng nói của Tiêu Hãn Vũ đã cố gắng bình tĩnh dịu dàng hết mức, nhưng ý cười ranh mãnh trong mắt vẫn không giấu được.
Thèm muốn cơ bụng, cứ nhìn chằm chằm trong giờ học, nhìn đến mức chảy máu mũi... Hợp tình hợp lý, một vòng tuần hoàn hoàn hảo. Nếu tôi là Tiêu Hãn Vũ, không cười thành tiếng thì thật có lỗi với bản thân.
Khoảnh khắc này, cảnh tượng Nghiêm Thiến Thiến rủ tôi đi ăn hàng hiện lên rõ mồn một. Hừ, về nhất định phải cảm ơn cô nàng, thật đấy.
"Có thể là do thời tiết hơi khô... thật.” Tôi cười gượng gạo, mặt sắp cứng đờ cả rồi.
Theo lời Tiêu Hãn Vũ kể, lúc đó trong lớp loạn cả lên, cậu ấy và cô giáo đã đưa tôi đến đây. Thấy tôi chỉ bị ngất do sợ m.á.u chứ không có gì nghiêm trọng, cô giáo liền quay lại lớp ổn định tình hình, còn Tiêu Hãn Vũ thì ở đây đợi tôi tỉnh lại.
Liên tiếp những cú đánh đã khiến tôi tê liệt. Có lẽ là tôi với Tiêu Hãn Vũ không hợp tuổi nhau chăng???
Tiêu Hãn Vũ kiên nhẫn chuyển chủ đề: “Sợ m.á.u thì nghe nói nhìn thấy đồ màu đỏ cũng sẽ sợ à? Vậy bình thường sinh hoạt có bất tiện lắm không?”
"Còn phải nói.” Tìm được chủ đề để giải tỏa sự ngại ngùng, tôi liền dùng năm phút để miêu tả sinh động cho Tiêu Hãn Vũ nghe những chuyện dở khóc dở cười do chứng sợ m.á.u mà tôi gặp phải từ nhỏ đến lớn.
Tiêu Hãn Vũ ngồi bên cạnh cười phụ họa, ánh mắt giống như người lớn nhìn đứa trẻ con về nhà sau giờ học, líu lo kể chuyện hôm nay đã xảy ra những gì, vậy mà lại có chút cưng chiều? Chắc là tôi ảo tưởng rồi.
"Bây giờ nhìn đèn giao thông thì không sao, nhưng nhìn thấy một mảng màu đỏ lớn vẫn sẽ hơi sợ, màu đỏ ở thể rắn thì không sao, chất lỏng màu đỏ có thể sẽ ngất.”
Tiêu Hãn Vũ trầm ngâm gật đầu.