Chuyện là thế này, mỗi học kỳ ngoài các môn học bắt buộc, chúng tôi còn phải học các môn tự chọn để tích điểm tín chỉ.
Trước đây khi tìm hiểu về cuộc sống hàng ngày của Tiêu Hãn Vũ, Nghiêm Thiến Thiến nghe nói Tiêu Hãn Vũ đang học một lớp gốm tự chọn. Mà lớp gốm này luôn rất khó đăng ký, chỉ trong ngày đầu tiên là hết chỗ.
Tôi ngày nào cũng canh me đăng ký, muốn tạo cơ hội làm quen với Tiêu Hãn Vũ, nhưng đến ngày thứ hai vẫn không đăng ký được. Trừ khi có người hủy lớp, bởi vì mỗi lớp có hai tuần, tức là hai buổi học thử, có thể hủy lớp giữa chừng.
Sau khi kết thúc ngày thứ 14, hệ thống đăng ký học sẽ đóng, cũng không thể thực hiện thao tác đăng ký hay hủy lớp nữa.
Đến ngày thứ mười lăm, tôi đăng nhập vào hệ thống, tay cầm chuột khẽ run.
Ha ha, cảm ơn nhé.
Lớp gốm tự chọn ngàn năm có một này, vậy mà tôi lại đăng ký được. Chắc là có người nào đó đột ngột thay đổi quyết định nên hủy lớp.
“Không được, tao không đi." Không hủy được thì thôi, cùng lắm là học lại học kỳ sau, học thêm vài tín chỉ để bù lại.
“Bạn yêu phải đi chứ, học kỳ sau viện mày không phải đi thực tập sao, đâu có thời gian học. Môn này mà mày không học, có khi không tốt nghiệp được đâu.”
Nghiêm Thiến Thiến cười gian xảo: “Đây là duyên phận trời ban đó? Ông trời đang dọn đường đưa Tiêu Hãn Vũ đến tận miệng mày đấy, mày đừng có chùn bước, cố gắng bắt lấy cậu ấy đi!”
Con tim bé nhỏ đau khổ lắm, thật sự.
Để có thể tốt nghiệp suôn sẻ, tôi vẫn cắn răng chịu đựng đến lớp học gốm.
Phòng học gốm nằm ở một góc yên tĩnh trong tòa nhà giảng dạy của Học viện Nghệ thuật. Lúc tôi đến thì đội mũ, vành mũ kéo xuống thấp.
“Em học sinh này, trong giờ học không được đội mũ.”
Giáo viên phụ trách giảng dạy là một cô giáo, cô ấy đến rất sớm, đang kiểm tra nguyên liệu trong lớp.
“Ồ ồ.” Tôi cởi mũ, thận trọng nhìn xung quanh, may mà Tiêu Hãn Vũ vẫn chưa đến.
Sau đó, tôi tìm một góc ngồi xuống, chuẩn bị lặng lẽ, yên tĩnh, không ai nhận ra tôi mà vượt qua mười buổi học tiếp theo.
Năm phút trước khi vào giờ, Tiêu Hãn Vũ bước vào. Tươi sáng như gió, rạng rỡ như mặt trời.
Aww so sweet. Hu hu hu TAT Tôi vẫn thích Tiêu Hãn Vũ, giờ lại càng thêm đau lòng.
Tiêu Hãn Vũ chắc là không nhìn thấy tôi, đi thẳng đến chỗ ngồi của cậu ấy, cạnh cửa sổ bên kia lớp học.
Bài học hôm nay là nặn gốm, chính là cảnh thường thấy trên phim ảnh, đặt đất sét lên bàn xoay, dùng hai tay tạo hình theo ý muốn khi bàn xoay chuyển động.
“Em học sinh kia,” cô giáo đi qua đám đông, nhìn về phía tôi, “Em học sinh lúc nãy đội mũ, em là học sinh mới à? Hai buổi trước không thấy em."
“Vâng ạ.” Tôi nhỏ giọng gật đầu, cố gắng làm cho giọng nói trầm ấm, nam tính, ngàn vạn lần đừng liên tưởng đến người tên Trần Tinh Hòa.
“Ôi chao, tôi dạy lớp này bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên có người học hai buổi rồi lại muốn bỏ."
“Lớp chúng ta học theo nhóm hai người, cuối kỳ nộp bài tập nhóm. Em là học sinh mới nên chưa có nhóm, vậy em sẽ học cùng bạn học chung nhóm với bạn vừa bỏ học nhé."
“Bạn nào thiếu bạn học chung nhóm?” Cô giáo nhìn quanh lớp.
Thôi xong, phản ứng đầu tiên của tôi là chuyện này lại muốn chơi tôi nữa à? Kết quả là ngay sau đó, giọng nói trong trẻo của Tiêu Hãn Vũ vang lên.
“Cô ơi, bạn học chung nhóm của em bỏ học rồi ạ.”
Cậu ấy quay đầu nhìn tôi, ánh mắt mang theo sự lịch sự mà không kém phần thú vị.
Sợ cái gì thì cái đó đến, đây chính là định luật Murphy huyền thoại.
Tuyệt thật, hay là tôi nên đi xem bói đổi vận nhỉ.
Tôi tê liệt kéo túi đến bên cạnh Tiêu Hãn Vũ, cậu ấy còn vui vẻ chào hỏi: “Lại gặp mặt rồi, Trần Tinh Hòa."
"Ừ, chào cậu." Tôi đeo lên chiếc mặt nạ xã giao.
Nếu cậu không nói, tôi không nói, mọi chuyện vẫn khá hài hòa.
Cô giáo giảng giải kỹ thuật vuốt gốm, yêu cầu mọi người chia thành từng nhóm hai người để thực hành trên máy. Cô còn đặc biệt dặn dò tôi, vì hai buổi học trước tôi vắng mặt nên phải học bù, bắt đầu từ việc nhào đất.
Thế là, Tiêu Hãn Vũ đã bắt đầu vuốt gốm trên máy, còn tôi thì ngồi bên cạnh nhào đất như nhào bột.
Có một khoảnh khắc tôi lại cảm thấy mình đang giặt quần áo, giống như cảnh thiếu nữ giặt đồ bên bờ suối trong phim cổ trang vậy.
Vừa nhào đất, tôi vừa liếc nhìn Tiêu Hãn Vũ.
Các khớp xương trên tay cậu ấy rõ ràng, ngón tay thon dài trắng trẻo, trông rất quyến rũ.
Cậu ấy cúi đầu chăm chú nhìn gốm, tôi càng nhìn càng thấy... chậc chậc, sao lại có người đàn ông đúng gu thẩm mỹ của tôi thế này?
Chẳng mấy chốc tôi đã chán ngấy cục đất trong tay.
"Muốn thử không?" Tiêu Hãn Vũ quay đầu lại nhìn tôi.
“Được đấy.”
Không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy ánh mắt cậu ấy nhìn tôi mang theo ý cười. Chắc là cười trên nỗi đau của người khác rồi, muốn xỉu.
Thôi được rồi, tôi đúng là bị cậu ấy nắm thóp rồi, đã trở thành nguồn vui của crush rồi sao.
Tôi bắt chước Tiêu Hãn Vũ, lấy một ít đất đặt lên máy, làm theo những gì cậu ấy vừa làm.
Đầu tiên là làm quen với cảm giác vuốt gốm, cảm nhận trên máy, giống như cô giáo hướng dẫn, trước tiên nặn thử một hình trụ, sau đó là bo tròn.
Tiêu Hãn Vũ đứng bên cạnh quan sát, thỉnh thoảng lại hướng dẫn.
Hình trụ được nặn ra rồi, chỉ là hình dạng hơi kỳ quặc. Nhưng dù sao cũng nặn ra được hình dạng, vẫn khá là có thành tựu.
Tôi còn chưa kịp vui mừng được nửa giây thì nó đã "bụp" một cái, đứt lìa, lăn lông lốc đến trước mặt Tiêu Hãn Vũ.
Tôi sững người, Tiêu Hãn Vũ cũng sững người.
Nói sao nhỉ, hình dạng của nó hơi... ngại ngùng.
Nhưng tôi không thể làm ô uế hình tượng nữ sinh viên thuần khiết, vì vậy tôi thản nhiên đưa tay lấy lại cục đất, thêm chút nước rồi tiếp tục sửa chữa.
Tiếp theo là công đoạn vuốt gốm, nhưng lại không suôn sẻ chút nào, cái thì méo, cái thì xẹp.
“Không cần dùng lực mạnh như vậy, nhẹ nhàng thôi, theo chiều xoay của bàn xoay.”
Tiêu Hãn Vũ kiên nhẫn giảng giải kỹ thuật bên cạnh, nhưng người vụng về thì đúng là không cứu được. Hoặc cũng có thể là do có Tiêu Hãn Vũ ở bên cạnh nên tôi hơi căng thẳng.
"Để tôi giúp cậu nhé?" Tiêu Hãn Vũ nhướn cằm, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Được thôi." Tôi buột miệng đồng ý, hai tay giữ chặt gốm, vẻ mặt nghiêm túc chờ đợi Tiêu Hãn Vũ vòng tay qua từ phía sau.
Tuy trong lòng đã trống n.g.ự.c đánh liên hồi, nhưng vẻ ngoài vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh "Tôi chẳng có ý nghĩ gì mờ ám cả". Dù sao trong phim cũng diễn như vậy mà, phải dạy kèm tận tay, gần gũi.
Hai giây sau, tôi thấy có gì đó sai sai.
Chỉ thấy Tiêu Hãn Vũ lấy tay che miệng khẽ cười, rồi hắng giọng: “Có thể sẽ hơi gần một chút, cậu không ngại chứ?”
"Không sao." Tôi lại nhấn mạnh, “Chỉ là dạy kèm thôi mà, rất bình thường.”
Tiêu Hãn Vũ đứng bên cạnh tôi, nghiêng người đưa tay đặt lên mu bàn tay tôi, nhẹ nhàng dùng ngón tay giữ lấy mu bàn tay tôi, để tay tôi theo động tác của tay cậu ấy mà làm.
Rất nhẹ, như một chiếc lông vũ mềm mại, lịch sự như một quý ông.
Thật ra cậu ấy có thể mạnh dạn hơn một chút, trong lòng tôi lầm bầm những lời lẽ táo bạo.
Được rồi, đã lộ tẩy tôi và đám bạn thân là loại con gái gì rồi.
Dám yêu dám theo đuổi, không hề rụt rè. Chính vì vậy mới có màn chiếu màn hình kinh điển hôm đó.
“Cứ như vậy, cảm nhận nhịp điệu của máy, đừng dùng lực quá mạnh.”
Tiêu Hãn Vũ kiên nhẫn giảng giải, tôi tập trung tinh thần để cảm nhận những gì cậu ấy nói, rất nhanh đã nắm được.
Cả mùi hương trên người Tiêu Hãn Vũ nữa, hình như tôi cũng nắm được rồi. Lần ở quán Hàn Quốc và lần này, cậu ấy đều có chung một mùi hương tươi mát.
Buổi học gốm này, thật sự rất đáng giá.
Sau khi nắm được bí quyết, tôi bắt đầu thay phiên với Tiêu Hãn Vũ làm chiếc bát gốm hôm nay. Tiêu Hãn Vũ làm trước, rất nhanh đã hoàn thành một cái.
Đến lượt tôi, cũng làm khá suôn sẻ.
"Cái nồi lẩu mini này thật sáng tạo.” Cô giáo đeo kính đi ngang qua mỉm cười nhận xét.
“Đây... là bát ạ.”
Tôi nghe thấy tiếng cười khẽ, phát ra từ cổ họng của Tiêu Hãn Vũ.
Im lặng, im lặng là chiếc cầu Khang Kiều lúc này.
May mà tiếng chuông tan học vang lên kịp thời, phá vỡ sự ngại ngùng khó tả này.