Tôi là chim hoàng yến được Hạ Hành Kiêu bao nuôi.
Trên giường thì lười biếng đối phó, thời gian lâu một chút liền than đau than mệt.
Nhưng khi đi mua sắm thì lại như bay, liều mạng tiêu tiền của anh.
Cho đến khi tôi nhìn thấy một loạt bình luận:
[Nữ phụ độc ác sắp hết thời rồi, nữ chính vạn người mê sắp gặp nam chính rồi.]
[Cô ta h-ãm hạ-i nữ chính đủ kiểu, dần dần bị nam chính chán ghét.]
[Nam chính còn chưa đá cô ta, cô ta đã tự cuỗm tiền của anh ta, chạy theo một tên thiếu gia giả. Cuối cùng bị hắn lừa hết sạch tiền, còn bị lấy mất một quả thận, c-hết thảm trong phòng trọ đấy.]
[Đáng đời! Chỉ có cô gái tốt bụng không hám giàu như nữ chính mới xứng đáng được ông lớn yêu thương!]
Tôi không muốn mất đi công việc với mức lương 30 vạn/tháng này.
Từ đó về sau không dám lười biếng nữa, ở trên giường hệt như tiêm máu gà, không để lại cho nữ chính một giây cơ hội nào.
Hạ Hành Kiêu cười như không cười nói: “Em muốn tôi đột quỵ sớm để thừa kế toàn bộ tài sản của tôi à?”